Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 85
Cập nhật lúc: 2024-08-13 17:20:25
Lượt xem: 179
Lâm Hàn không được tự nhiên chớp chớp mắt: “Không… làm gì cả.”
“Không được làm bậy. Trong cung bị sét đánh, người đứng mũi chịu sào chính là bệ hạ.” Sở Tu Viễn lo lắng nàng tùy hứng làm bậy, cuống quít bổ sung một câu: “Dân chúng sẽ cho rằng thiên tử phạm sai lầm nên trời giáng xuống trừng phạt.”
Lâm Hàn tin tưởng dân chúng sẽ nghĩ như vậy với điều kiện tiên quyết là sét đánh ở cung Vị Ương điện Tuyên Thất mà không phải là cung Trường Nhạc.
Hoàng thái hậu thiên vị là chuyện cả thiên hạ đều biết, nàng đưa ra ngoài một đạo sấm sét, dọa không c.h.ế.t Hoàng thái hậu, ngày sau Hoàng thái hậu lại muốn xen vào chuyện triều đình, Hoàng đế Thương Diệu liền dễ dàng lấy việc này làm cớ, quang minh chính đại ngăn cản hoặc cự tuyệt thái hậu lão nương hắn.
“Thật sự là bà ta được lợi rồi.” Lâm Hàn giả vờ không cam lòng.
Sở Tu Viễn thở phào nhẹ nhõm, vẫn còn không yên tâm: “Đáp ứng ta, không được làm bậy.”
“Ngủ đi, ngủ đi.” Lâm Hàn trùm kín đầu.
Trái tim Đại tướng quân lại treo lên, sau đó nghĩ tới Lâm Hàn hỏi chính là “điện Tiêu Phòng cách cung Trường Nhạc xa không”, chắc là trên đường đến điện Tiêu Phòng sẽ phóng sấm sét, chứng tỏ thuật dẫn lôi của nàng bị hạn chế khoảng cách, ở nhà bọn họ sẽ không thể đánh tới được cung Trường Nhạc. Chỉ cần không cho nàng tiến cung, việc này cũng sẽ không phát sinh, Sở Tu Viễn liền yên tâm.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Hàn cùng ba hài tử còn đang ngáy o o, Sở Tu Viễn cùng Sở Mộc đã đến điện Tuyên Thất.
Bình thường thúc chất hai người không cần đi sớm như thế, nhưng mà tối hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, bọn họ phải nhanh chóng nghĩ ra phương án giải quyết trước buổi tảo triều.
Giờ Thìn ba khắc, Lâm Hàn ngủ dậy rửa mặt chải đầu, đến tây sương phòng liền nhìn thấy Đại Bảo Bảo ăn trứng gà, lúc thì nhéo nhéo mũi đại ca, lúc thì chọc chọc mặt nhị ca.
“Con đang làm gì vậy?” Lâm Hàn hỏi.
Tiểu hài tử xoay người, nhìn rõ người vừa nói là ai, lập tức reo lên một tiếng rồi nhào về phía Lâm Hàn: “Nương...”
“Sao lại dậy sớm như vậy?” Lâm Hàn khom lưng ôm lấy thằng bé.
Hài tử trả lời không cần suy nghĩ: “Con dậy sớm.”
Lâm Hàn buồn cười, ai hỏi thằng nhóc cái này chứ.
“Trứng gà có ngon không?” Lâm Hàn đổi câu hỏi cho cậu nhóc dễ trả lời.
Hài tử đem lòng trắng trứng gà đưa đến bên miệng Lâm Hàn.
“Không muốn ăn có phải không?” Lâm Hàn nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc: “Đại ca con nói không sai, chỉ có lúc không muốn ăn mới có thể nghĩ đến người khác.”
Tiểu hài tử há miệng cắn một cái, lại đưa đến bên miệng nương mình.
“Tự ăn đi. Sau khi ăn xong rồi chúng ta sẽ đi ăn thịt.” Lâm Hàn ôm cậu nhóc ngồi trên giường Sở Dương: “Đại Bảo, dậy đi.” Nàng vỗ lưng thằng bé.
Sở Dương dụi mắt, nhìn thấy hài tử trong lòng nàng: “Đệ làm gì thế hả?”
“Lần này không phải đệ đệ đâu, là ta đấy. Mặt trời lên cao rồi.” Lâm Hàn ngẫm lại lại thêm một câu: “Đồ ăn đã hâm đi hâm lại ba lần rồi, nếu không dậy thì không còn ăn được nữa đâu.”
Sở Ngọc ở trên giường bên cạnh ngồi dậy. Lâm Hàn nghe được động tĩnh nhìn qua, mắt tiểu hài tử còn chưa mở ra đã mò mẫm đi xuống.
Lâm Hàn buồn cười: “Nhị Bảo, cha con hạ triều rồi.”
Hài tử đột nhiên tỉnh táo, mở to hai mắt ra và hỏi: “Ở đâu? “
“Trên đường trở về.” Lâm Hàn tiếp lời.
Khuôn mặt nhỏ bé tinh xảo của tiểu hài tử lộ ra oán giận: “Nương lại gạt người.”
“Đại Bảo Bảo đã dậy một canh giờ rồi.” Lâm Hàn nhắc nhở cậu bé.
Tiểu Sở Ngọc dụi dụi khóe mắt, ngáp một cái: “Ban đêm nó có dậy đâu.” Nói xong vội vàng quay về phía Lâm Hàn: “Nương, tối hôm qua không phải là nằm mơ sao? Có chuyện gì với Hồng Ngẫu vậy? Nương.”
“Đúng vậy, nương, con nghe Hồng Lăng nói Hồng Ngẫu làm như thế, sao nàng ta lại làm vậy nhỉ?” Sở Dương cũng nhịn không được hỏi.
Lâm Hàn đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống hai hài tử: “Muốn biết không? Mau ngồi dậy rửa mặt, trong lúc ăn ta sẽ nói với các con.”
Hai huynh đệ vội vàng xuống giường, gọi nha hoàn tiến vào mặc y phục cho bọn chúng.
Lâm Hàn ôm Đại Bảo Bảo đến sảnh ở giữa, liền phân phó nha hoàn bày cơm.
Sở Tu Viễn còn chưa trở về, tối hôm qua Lâm Hàn lại không nghe Hồng Ngẫu thẳng thắn nói chuyện, cũng không biết có sợi gân nào của nàng ta bị nối sai chỗ mà lại liên hợp với người ngoài muốn g.i.ế.c c.h.ế.t nàng và Sở Tu Viễn. Tất nhiên là không có cách nào giải thích với hài tử.
Đối mặt với câu hỏi của Sở Dương và Sở Ngọc, Lâm Hàn cố ý trầm ngâm một lát: “Nói cho các con nghe cũng được, nhưng phải chờ cha các con trở về đã mới nói được, ta đã đáp ứng với hắn không được nói cho ai nghe rồi.”
Hài tử còn nhỏ, cũng chẳng nghi ngờ gì, Sở Dương liền hỏi: “Vậy khi nào cha mới về ạ?”
“Lúc chúng ta đã ăn cơm xong.” Lâm Hàn nói.
Sở Ngọc bưng chén lên, bắt đầu múc cơm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-85.html.]
Lâm Hàn thấy có thịt đùi gà, gắp cho Đại Bảo Bảo một chút, nhét muỗng vào tay cậu nhóc: “Ăn thịt đi.”
Tiểu hài tử quay đầu nhìn, là món mà mình thích, năm ngón tay nắm chặt muỗng đưa vào miệng. Tuy nhiên, khi nương và hai ca ca của cậu nhóc đang ngủ, cậu nhóc đã ăn hai quả trứng. Người nhỏ sức ăn nhỏ, ăn xong thịt đùi gà rồi cậu nhóc không muốn ăn thêm nữa.
Lâm Hàn vẫn gắp cho cậu nhóc một miếng bánh trứng gà: “Ăn cái này xong nương dẫn con đi chơi.”
Tiểu hài tử giống như không hề nghe thấy, vẻ mặt trông mong nhìn Lâm Hàn, hy vọng có thể khiến nàng mềm lòng.
“Muốn ngủ có phải không?” Lâm Hàn cố ý hỏi, không đợi tiểu hài tử mở miệng: “Lục Hà, Đại Bảo Bảo buồn ngủ rồi, ôm nó trở về phòng đi.”
Hài tử cuống quít đứng lên nhào về phía nương nó.
Lâm Hàn học Sở Tu Viễn, giơ tay lên ngăn cậu nhóc lại: “Nương ôm con cũng được, nhưng con phải ăn bánh đã.”
“Nương nói chuyện giữ lời lắm.” Sở Ngọc bổ sung thêm một câu.
Hài tử bĩu môi méo miệng, ta khóc cho mấy người xem đấy.
Sở Dương tiếp: “Đệ có khóc nương cũng không rảnh đâu, nương đói bụng, phải ăn cơm nữa.”
Lâm Hàn bưng chén lên, cầm muỗng lên bắt đầu ăn canh trứng.
Tiểu hài tử nhìn chằm chằm nương mình một hồi lâu, thấy nương chỉ lo ăn cơm, giống như là tám ngày chưa từng được ăn, mím cái miệng nhỏ nhắn lại ngồi trở về, cầm lấy cái bánh trứng gà dùng sức cắn một miếng thật lớn như đối phó với kẻ thù, hai má phồng lên, có vẻ khuôn mặt càng tròn hơn.
Sở Ngọc không khỏi chọc một cái vào khuôn mặt mập mạp của cậu nhóc.
Hài tử đánh vào mu bàn tay nhị ca.
“Nương, Đại Bảo Bảo đánh con.” Sở Ngọc kêu lên.
Tiểu hài tử vội vàng nhìn Lâm Hàn.
“Con cũng có thể đánh lại.” Lâm Hàn nói.
Sở Ngọc giơ tay lên, tiểu hài tử sợ tới mức phất tay theo.
Nhưng mà, tiểu hài tử không dùng sức, Sở Ngọc cũng không cảm thấy đau, mách như vậy chẳng qua cũng chỉ là hù dọa tiểu hài tử, thấy cậu nhóc biết sợ liền vòng qua bàn tay nhỏ bé của cậu nhóc, nhéo một cái trên má cậu nhóc: “Cho đệ nhớ trước đã.”
Nước mắt của hài tử chảy ra ngay lập tức.
Sở Ngọc trợn tròn mắt: “Không đánh mà đệ còn khóc à? Đại Bảo Bảo, đệ thực sự giống một con búp bê bằng nước đấy.”
“Đệ nhéo đệ ấy đau rồi.” Sở Dương lên tiếng.
Sở Ngọc theo bản năng nhìn sang Lâm Hàn, Lâm Hàn vẫn chưa tỏ thái độ. Trong nháy mắt Sở Ngọc hiểu được, nương để cho bọn họ tự mình giải quyết.
“Đau lắm à?” Sở Ngọc đặt chén xuống, kéo hài tử vào trong ngực: “Để nhị ca thổi cho đệ.” Cậu thổi một hơi vào mặt đệ đệ mình: “Đệ nói xem, nếu đệ không đánh ta thì ta có nhéo đệ không chứ? Mặc dù ta nhéo đệ nhưng việc này suy cho cùng đệ vẫn phải tự trách mình đấy.”
Tiểu hài tử đẩy cậu ra, chuyển đến bên cạnh Lâm Hàn ngồi xuống.
Sở Ngọc ngẩn người, phục hồi tinh thần không dám tin, chỉ vào tiểu hài tử trừng mắt nhìn cậu nhóc: “Đệ vẫn còn hăng hái đúng không?”
“Ai hăng hái thế?”
Giọng nam nhân mang theo nghi hoặc truyền vào, trong nháy mắt ba huynh đệ liền ngồi xuống, nên ăn thì cứ ăn, nên húp cháo cứ húp cháo, nên gặm bánh trứng gà cứ cúi đầu gặm bánh trứng gà.
Sở Tu Viễn tiến vào nhìn thấy một màn này, nghi hoặc khó hiểu: “Không phải mấy đứa nói à?” Hắn hỏi Lâm Hàn.
“Nhị Bảo cùng Đại Bảo Bảo đùa giỡn thôi.” Lâm Hàn thấy chỉ có một mình hắn: “Sở Mộc đâu?”
Sở Tu Viễn hất cằm về phía viện cách vách: “Đang thay xiêm y. “
Hồng Lăng bưng chậu nước tiến vào, Sở Tu Viễn rửa tay, đi đến bên cạnh Đại Bảo Bảo ngồi xuống.
Tiểu hài tử theo bản năng xích thêm một chút về phía nương mình.
“Ta còn có thể ăn con à?” Sở Tu Viễn nhìn thấy động tác của tiểu hài tử không khỏi nói.
Tiểu hài tử ngẩng đầu nhìn cha mình một cái liền xoay người, đối mặt với nương, chìa cái lưng ra cho cha xem.
Lâm Hàn vui vẻ: “Có phải chàng lại quở trách thằng bé không?”
Sở Tu Viễn rất ít khi quở trách hài tử, nhưng cũng không nuông chiều bọn chúng. Có mấy lần Đại Bảo Bảo khóc oa oa với Sở Tu Viễn, Sở Tu Viễn cũng không để ý tới thằng bé, tiểu hài tử khóc mệt mỏi tự mình nín khóc, cũng hiểu được cha cùng nương không giống nhau —— xấu xa.
“Không mà.” Sở Tu Viễn liếc mắt nhìn tiểu hài tử một cái: “Là nàng quá nuông chiều thằng bé.”
Trong lòng Lâm Hàn tự nhủ, nếu không phải cả ngày thằng bé sợ ta bỏ chạy thì ta cũng chẳng nuông chiều thằng bé làm gì.
Trước kia Lâm Hàn cho rằng Đại Bảo Bảo thích khóc, sau đó phát hiện có đôi khi thằng bé chỉ giả vờ khóc. Lâm Hàn nhớ tới kiếp trước không biết nghe ai nói, tiểu hài tử có đôi khi khóc cũng không phải là giận dỗi mà là muốn được cha mẹ coi trọng hoặc là nói là để ý.