SONG SINH SONG MỆNH - CHƯƠNG 5
Cập nhật lúc: 2024-07-15 15:43:54
Lượt xem: 180
8.
Tất cả những chuyện này là nhờ Tấn vương ban cho.
Người một nhà chúng ta và tất cả nô bộc bị áp giải đi trên đường phố.
Thỉnh thoảng có người ném trứng thối và rau thối vào người ta rồi chửi rủa:
“Cái đồ sao chổi!"
Trẻ con bên cạnh hát lên:
“Hình Tướng Phủ , xuất song sinh, phúc tinh đi, tai tinh ở, Hình gia mạng khó giữ."
“Tai tinh đi, đạp biên ải, dẫn họa loạn, thuận quốc xương.”
"Tai tinh đi, đạp biên ải, dẫn họa loạn, thuận quốc xương*”
*Dịch nôm na là: Sao chổi đi rồi, nơi biên ải xa xôi, tai họa đi xa rồi, quốc gia hưng thịnh
Mẫu thân che chở ta, khóc lóc van xin họ đừng ném vào con của bà, nó không phải là tai tinh.
Ta dựa vào lòng mẫu thân mà như người mất hồn, hoàn toàn vô cảm với mọi thứ xung quanh.
Phụ thân ta đã mất hết hi vọng, ông nói:
“Mộ Thanh, phụ thân có lỗi với con, không thể bảo vệ được cho con, phụ thân tội đáng muôn chết.”
Sau đó, ông lao đầu vào cột đá ven đường, c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Ta nghe tiếng mẫu thân gào thét gọi “lão gia” mới ngước mắt lên nhìn một cái.
Ngay sau đó, ta nhìn thấy một nam tử trung niên đang cưỡi ngựa. Đó là Tấn Vương - phụ thân của Cảnh Dịch.
Ta rõ ràng nhìn thấy sự đắc ý trên gương mặt và sự chế nhạo trong đôi mắt của ông ta.
Cả nhà ta bị lưu đày là do ông ta đã nói lời gièm pha trước mặt Hoàng đế, còn gài tang vật để hãm hại.
Sau khi ra khỏi thành, ông dẫn theo một đám người đuổi theo chúng ta.
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
“Vương gia.”
Người đứng đầu cúi người hành lễ với ông ta.
Sau đó, ông ta lại nói mấy lời linh tinh. Ta bị binh lính đánh ra khỏi đoàn, mẫu thân muốn cứu ta nhưng đã bị bị tên lính kia đẩy ngã xuống đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/song-sinh-song-menh/chuong-5.html.]
Ta thấy vậy, ánh mắt lạnh lùng, lập tức nhấc chân cho tên lính kia ăn một cú đạp trời giáng.
Là cái thá gì mà cũng dám động vào mẫu thân ta!
Ngay sau đó là một trận đòn roi quất xuống người ta, mạnh đến mức làm ta phải quay mặt đi, trên mặt, trên người, những nơi bị roi quất vào đều đau rát.
Tên lính lại đứng lên, giáng cho ta thêm vài cái bạt tai, lại khạc ra mấy ngụm nước bọt rồi mắng ta: “Tiện nhân”
Tấn Vương cầm roi cưỡi ngựa đến bên cạnh ta, vẻ mặt trịch thượng.
“Chỉ là một con nhãi ranh mà cũng dám uy h.i.ế.p bổn vương sao?”
Ngay sau đó là vô số đòn roi giáng xuống người ta.
Mẫu thân ta không thể nhìn nổi nữa muốn lao tới bảo vệ ta nhưng đã bị vài tên lính giữ lại.
“Bổn vương cho ngươi uy h.i.ế.p này, cho ngươi uy h.i.ế.p này.”
Lực roi rất mạnh, y phục của ta rách tả tơi, làn da cũng bị rách, m.á.u thấm dần qua y phục.
Rất đau, nhưng ta chỉ cúi đầu cười khúc khích.
Sau đó, ta lẩm bẩm một mình:
“Vạn tiễn xuyên tâm còn đau đớn hơn thế này gấp vạn lần.”
“Tiện nhân, tiện nhân!”
“Người đâu, trói con tiện nhân này lại cho ta!”
Tấn Vương nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ của ta, tức giận đỏ bừng cả mặt.
Cũng không biết ông ta lại nghĩ đến điều gì, cơn thịnh nộ dường như đã tiêu tan đi rất nhiều, chỉ ra lệnh:
“Hình phu nhân tuy đã bốn mươi tuổi, nhưng phong tư vẫn còn tốt lắm, các ngươi nhất định phải chăm sóc thật kỹ."
Nghe vậy, ta lập tức trừng mắt nhìn ông ta, nhưng ngay sau đó ta đã bị ông ta trói vào phía sau lưng ngựa, ông ta cưỡi ngựa lao nhanh về phía trước, còn ta thì bị kéo lê trên đất.
Sỏi đá trên mặt đất rạch qua vết thương của ta, sợi dây thừng quấn quanh cổ như đang siết chặt lấy ta khiến ta không thể hô hấp được. Cho dù vậy, ta chỉ có thể giữ chặt sợi dây thừng. Đúng lúc này, phía sau truyền tới tiếng ồn ào.
“Nhị gia, nhị gia.”
Ta nghe vậy, lập tức nở nụ cười.