SONG SINH SONG MỆNH - CHƯƠNG 6
Cập nhật lúc: 2024-07-15 15:45:43
Lượt xem: 163
9.
Vút-
Một mũi tên b.ắ.n thẳng vào đùi con ngựa khiến nó không khỏi bật người lên hí vang. Tấn Vương bởi vì mất khống chế mà rơi thẳng xuống khỏi lưng ngựa.
Lúc này, lại có một mũi tên khác xuyên qua, con ngựa trúng tên nằm rạp trên mặt đất.
“Nhị gia!”
“Thuộc hạ đến muộn rồi!”
Thuộc hạ xuống ngựa, dùng d.a.o cắt dây rồi đỡ ta đứng dậy, Nhìn thấy vết thương của ta, không khỏi nghiêm mặt mắng: “Một lũ bẩn thỉu hèn hạ cũng dám làm hại ngài, thuộc hạ phải chính tay đ.â.m c.h.ế.t chúng!”
“Mẫu thân ta thế nào rồi?”
“Đã quay lại phủ, bình an vô sự.”
Vừa nói, nàng ấy vừa nhìn Tấn Vương, không nhịn nổi nữa mà giơ lên cây cung trong tay.
"Lạc Ly, để ta."
Ta biết bây giờ trông ta nhất định là rất tái nhợt và yếu ớt.
Nhưng, đó chỉ là vẻ bề ngoài.
Ta bước đến trước mặt Tấn Vương. Ông ta ngã ngựa bị thương ở chân, mặt mày nhăn nhó vì đau đớn.
Nhưng khi nhìn thấy ta, ông ta vẫn cứng miệng nói:
“Tiện nhân, sao ngươi dám…”
“Câm miệng!”
Lạc Ly bước tới đá thẳng một cú vào mặt ông ta.
Người mà ông ta mang đến đã c.h.ế.t sạch rồi.
Ta cầm lấy cây roi, nhẹ nhàng nâng cằm lên, cẩn thận ngắm nhìn cây roi thấm đẫm m.á.u của ta, lạnh lùng nói:
“Vương gia hao tâm tổn sức tìm kiếm Giang Dật Phong.”
“Giờ đây, người ta đang ở ngay trước mặt ngươi rồi, có điều gì muốn nói không?”
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/song-sinh-song-menh/chuong-6.html.]
“Ngươi có ý gì?”
Nhìn ông ta từ không hiểu đến kinh ngạc, cuối cùng là sợ hãi, cũng đủ để thỏa mãn tâm lý biến thái của ta.
“Vừa rồi, Vương gia đã đánh ta mười hai roi, bây giờ…”
Nói xong, ta liếc qua hắn một cái, sau đó vung roi đánh mạnh vào người ông ta rồi nói: “Cũng nên trả lại rồi.”
“Điên rồi, ngươi là đồ điên!”
Tiếng hét thảm thiết không ngừng vang lên, ông ta muốn chạy nên ta chỉ còn cách dùng mũi tên ghim ông ta lại, khiến ông ta không thể cử động.
Tiếng roi quất không ngừng, mãi cho đến khi tiếng kêu dần dần yếu đi rồi im bặt.
“Nhị gia, ông ta c.h.ế.t rồi.”
Hừ, c.h.ế.t rồi là có thể giải thoát sao? Thật là ngây thơ.
Quất xác cho ta!
Không biết đã qua bao lâu, Tấn Vương đã thịt nát xương tan, ta ném cây roi sang một bên rồi nói:
“Đưa d.a.o cho ta.”
“Vâng.”
Vừa rồi, ta cố tình tránh mặt ông ta, không đúng, đã đánh trúng hai roi, nhưng ít nhất thì vẫn chưa hỏng.
Ta nhìn khuôn mặt này, ngắm nghía một hồi, ngay sau đó, ta đặt lưỡi d.a.o lên cằm ông ta rồi từ từ, từ từ lột da.
Mặt nạ da người, đương nhiên phải làm từ da người rồi.
Lạc Ly thấy vậy không nhịn được mà quay đầu đi chỗ khác, còn ta vẫn thờ ơ như thường.
Lúc trước ta g.i.ế.c Cảnh Dịch chỉ là g.i.ế.c gà dọa khỉ mà thôi. Một vương gia nhỏ bé lại mưu toan muốn ngồi lên ngai vàng, cho rằng để Cảnh Dịch tiếp cận ta thì sẽ có thể tìm được Giang Dật Phong, sau đó lợi dụng địa vị của người này trên giang hồ để khởi binh tạo phản.
Ngu không thể tả.
Ngai vàng là thứ mà ông ta có thể với được sao?