Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

SƯƠNG GIÁNG PHẢN SÁT - CHƯƠNG 6

Cập nhật lúc: 2024-10-08 15:28:23
Lượt xem: 1,758

Trên đường trở về, sắc mặt Du Lâm trầm tĩnh, không nhìn ra vui buồn.

Chàng đột nhiên nói: "Trần tiểu thư, hôm nay nàng cố ý."

Ta giật mình.

Quả thực, hôm nay ta cố ý để Thẩm Hoài đụng phải chúng ta.

Thẩm Hoài vừa phát hiện ra sự thật, chắc chắn vừa đau lòng vừa tiếc nuối.

Ta lại đổ thêm dầu vào lửa, để hắn cùng chúng ta đến Cối Kê.

Nếu không, hắn sẽ giống như kiếp trước, trở về kinh thành, ủng hộ Tam hoàng tử đoạt vị thành công, khi đó ta muốn trả thù sẽ không đơn giản như vậy.

Ta sẽ không cho kẻ thù thời gian để trưởng thành.

Nhưng Du Lâm cái gì cũng không biết, chàng chỉ thấy vị hôn thê của mình dây dưa không rõ với một nam nhân xa lạ.

Ta chờ Du Lâm chất vấn ta, ví như hành vi khác thường của Thẩm Hoài, ví như, quan hệ giữa ta và Thẩm Hoài...

Ta đã nghĩ kỹ sẽ dệt nên lời nói dối nửa thật nửa giả như thế nào.

Chuyện trọng sinh, ta sẽ không nói cho bất cứ ai.

Du Lâm cũng không được.

Nhưng Du Lâm cúi đầu nhìn ta, khóe môi nhạt màu mím lại, chỉ là có chút không vui mà nâng tay áo lên.

"Trần đại tiểu thư lợi dụng xong tại hạ, liền vứt bỏ?"

Ta thức thời tiến lên nắm lấy.

Tay áo của hai người lập tức thân mật chồng lên nhau.

Khóe môi Du Lâm lại cong lên.

Cứ như vậy đi một đoạn đường, ta bất đắc dĩ nói: "Du công tử, tay áo sắp bị kéo hỏng rồi."

"Không sao, tại hạ mang theo rất nhiều y phục."

Ta buông tay áo ra, không đợi Du Lâm cau mày liền thuận thế nắm lấy tay chàng.

Vị công tử vân đạm phong khinh lập tức nhảy dựng lên.

Ta vô tội nói: "Như vậy tay áo sẽ không bị hỏng."

"Ừ."

Âm thanh nhỏ như muỗi kêu.

Nhưng chàng không buông tay, ngoan ngoãn để ta nắm.

9

Thẩm Hoài quả nhiên chủ động xin đi cùng chúng ta đến quận Cối Kê.

Đường huynh nhìn Trần Uyển đang tha thiết nhìn hắn, liền đồng ý.

Trần Uyển mỗi ngày đều đi theo bên cạnh Thẩm Hoài, Thẩm ca ca ơi Thẩm ca ca à.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/suong-giang-phan-sat/chuong-6.html.]

Thẩm Hoài không để ý đến ả, chỉ nghịch chiếc chuông bạc đeo bên hông.

Để vớt được chiếc chuông này, hắn suýt c.h.ế.t trong hồ băng.

Trần Uyển liếc mắt một cái đã nhận ra đó là chuông của ta.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Ả cắn môi, trước mặt mọi người chất vấn ta: "Tỷ tỷ, tỷ đã có vị hôn phu rồi, vì sao còn câu dẫn Thẩm công tử?"

Sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi.

Ta đưa mắt ra hiệu cho Từ Trì.

Hắn lập tức phân phó: "Nhị tiểu thư mấy hôm trước bị thương thần trí, đưa nàng ấy về nghỉ ngơi."

Du Lâm cũng như không nghe thấy những lời ngu xuẩn của Trần Uyển, chàng đi đến gần ta.

"Nghe nói Trần đại tiểu thư từ trước đến nay có thú vui tao nhã là nấu tuyết pha trà. Ta mang theo chút trà mây mù Lư Sơn, không biết có may mắn được mời nàng cùng thưởng thức không?"

Mặt Trần Uyển đỏ bừng, nước mắt lập tức trào ra.

Ả khóc lóc nói: "Các người bắt nạt ta hu hu hu."

Thấy ả còn định nói nữa, ta liếc mắt: "Bịt miệng ả lại cho ta!"

Ta gật đầu với Du Lâm: "Trà lát nữa uống, gia môn bất hạnh, khiến Du công tử chê cười rồi."

Du Lâm nghe lời xoay người rời đi.

Từ Trì giả vờ như lời ta nói cũng là nói với hắn, đuổi theo Du Lâm: "Du Lâm Du Lâm, trà ngon trà ngon, ta cũng uống ta cũng uống."

Bọn họ vừa đi, bà tử lập tức lấy khăn lụa bịt miệng Trần Uyển.

Lúc này Trần Uyển không khóc nữa, ả kinh ngạc nhìn ta, không dám tin ta lại đối xử với ả như vậy.

Ta nâng cằm ả lên, một cái tát giáng trọn vẹn lên mặt ả.

"Trần Uyển, ngươi phải hiểu rõ, ngươi dựa vào ai mới được sống cuộc sống cẩm y ngọc thực đến ngày hôm nay.

"Ta nâng niu ngươi, ngươi mới là Trần nhị tiểu thư kim tôn ngọc quý, hiểu chưa?"

Năm đó cha mẹ đột ngột qua đời, chi thứ thấy hai tỷ muội ta cô nhi quả phụ, bèn tìm cách đuổi chúng ta ra khỏi gia tộc.

Là ta đã bảo vệ Trần Uyển và gia sản mà cha mẹ để lại.

Lúc đó Trần Uyển còn nhỏ, ngu xuẩn đến mức bị người ta lợi dụng, kêu gào đòi ta trả lại một nửa gia sản cho ả.

Ta bị áp lực từ mọi phía nên đã đưa cho ả.

Không lâu sau, tài sản trong tay ả đã bị họ hàng chia chác hết sạch.

Ả khóc lóc đến tìm ta.

Là ta đã giúp ả giành lại, giúp ả gây dựng đến ngày hôm nay.

Ta đã hứa, khi ả xuất giá, ta sẽ trả lại một nửa gia sản cho ả.

Còn về bao nhiêu năm vất vả kinh doanh, coi như là của hồi môn mà tỷ tỷ này tặng cho ả.

Đáng tiếc ả vừa ngu ngốc vừa độc ác, không phân biệt được tốt xấu.

 

Loading...