Ta Dựa Vào Buff "Vô Dụng" Mà Chinh Phục Thế Giới - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-06-30 19:56:28
Lượt xem: 970
13.
Ta rất kinh ngạc, vì sao nhiều năm không gặp, hắn ta vẫn ngu ngốc như vậy.
Chuyện của ta và hắn ta, nói ra thì dài dòng.
Thực ra ban đầu ta là nữ chính trong một vị diện tổng tài bá đạo, Doãn Lương là nam chính của ta.
Trong vị diện truyện não tàn tổng tài bá đạo đó, cha ta g.i.ế.c cha hắn ta, nên hắn ta giả vờ tiếp cận ta, có được sự tin tưởng của ta, sau đó cố ý làm ta bị thương, bạo hành ta, còn muốn ta hiến thậ n cho cô gái hắn ta yêu.
Lúc Doãn Lương định tiêm thuốc mê cho ta, ta đã cầm s.ú.n.g của hắn ta b.ắ.n c.h.ế.t hắn.
Bởi vì ta đã thức tỉnh.
Trước khi chết, hắn ta không ngừng lẩm bẩm: "Sao ngươi có thể nhẫn tâm g.i.ế.c ta... Chẳng lẽ ngươi không nên nhảy xuống biển để ta hối hận sao... Vì sao người c.h.ế.t lại là ta..."
Ta hoang mang nói: "Ngươi nói như vậy, là đang mắng ngươi ngu ngốc, hay là đang mắng ta ngu ngốc đây?"
Bởi vì ta g.i.ế.c c.h.ế.t nam chính, nên chủ thần rất tức giận, nó cảm thấy ta không biết tốt xấu, ngoan ngoãn đi theo nam chính, sống an ổn chẳng phải tốt hơn sao?
Ta nói ta thà c.h.ế.t chứ không sống như vậy, còn sống cái gì nữa, ngươi cũng đần rồi sao?
Chủ thần bị ta chọc giận, trói buộc ta với hệ thống, bắt ta đi làm nữ phụ vô dụng ở các vị diện khác nhau.
"Ngươi không thích làm nữ chính, vậy thì thử làm nữ phụ đi."
Sau đó, ta phát hiện làm nữ phụ thật sướng, không vừa ý là ra tay, ngầu lòi như gió, uy phong lẫm liệt là phong cách luôn đồng hành cùng ta.
Ở vị diện thứ hai, ta đã xử lý tên nam chính muốn lột da ta làm trống.
Giẫm lên t.h.i t.h.ể nam chính, nhìn dòng sông cuồn cuộn, ta không nhịn được mà cảm thán.
"Ngày thường không tu hành đàng hoàng, không biết g.i.ế.c người phóng hỏa, bỗng nhiên làm pháo hôi, chỉ c.h.é.m g.i.ế.c nam chính, trải qua mười vạn cốt truyện, hôm nay ta mới tìm được chính mình!"
Chủ thần cảm thấy ta không thể nói lý, không ngừng tăng độ khó của vị diện, ta cũng không ngừng nâng cấp kỹ năng bá đạo, cướp đoạt bí bảo của vị diện, phá hủy rất nhiều vị diện.
Có lẽ chủ thần cảm thấy đám nam chính đó đều không đề phòng ta, nên mới bị ta giết.
Vậy nên nó giữ lại ký ức kiếp trước của Doãn Lương, ném hắn ta vào vị diện này.
Không ngờ Doãn Lương lại càng vô dụng.
Ta rất đồng cảm với trạng thái tinh thần của hắn.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Thực ra hắn ta căn bản không quan tâm ta có yêu hắn ta hay không.
Chỉ cần hắn ta có thể hành hạ ta, khiến ta đau khổ, vậy thì hắn ta đã cảm thấy mình thắng rồi.
Bây giờ hắn ta thua, thứ duy nhất có thể dựa vào để chống đỡ, chính là tình yêu viển vông.
Ta nhỏ giọng nói: "Ngươi nói như vậy, là đang mắng ngươi ngu ngốc, hay là đang mắng ta ngu ngốc đây?"
Doãn Lương: "..."
Ta thật sự từng tin tưởng hắn ta, cũng từng rung động vì hắn ta, nhưng ta không phải kẻ ngốc.
Thấy tường chắn trước mặt, quay đầu lại là được, vì sao phải đ.â.m đầu vào?
Biết rõ hắn ta không phải người tốt, ta dứt khoát là được, còn vương vấn gì nữa?
Mưa vẫn không ngừng rơi, Doãn Lương ý thức được mình đã thua.
Hắn ta không có túi không gian, không có đạo cụ, nhưng những thứ đó thật ra không quan trọng, hắn ta không phải thua ở điểm này.
Quan trọng là hắn ta không có tâm địa đen tối như ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ta-dua-vao-buff-vo-dung-ma-chinh-phuc-the-gioi/chuong-6.html.]
Nếu ta là hắn ta, lúc nãy thấy ta treo cổ, nhất định sẽ nhân cơ hội g.i.ế.c c.h.ế.t ta.
Toái tâm chưởng, phi không chưởng, bát quái tuyệt hồn chưởng, hắn ta không phải nam chính sao, chắc chắn sẽ có rất nhiều chiêu thức, nhất định cũng có chiêu thức g.i.ế.c người không để lại dấu vết.
Sau đó hắn ta có thể nói, Liễu Linh Nhi vì chuyện xấu bị bại lộ, xấu hổ quá nên đã tự tử, đồng môn của hắn ta đều có thể làm chứng.
Phụ mẫu vốn đã không thích ta, người xưa lại coi trọng mặt mũi như vậy, cho dù cái c.h.ế.t của ta có kỳ lạ, bọn họ cũng sẽ không kiên trì điều tra.
Biết đâu còn thở phào nhẹ nhõm ấy chứ.
Cơ hội nhiều như vậy, hắn ta không biết nắm bắt, thật sự là vô dụng.
14.
"Ta không thể chết... Ta không thể chết..." Hắn ta lẩm bẩm, đứng dậy, lau m.á.u trên mặt.
Ta biết, hắn ta không dám manh động g.i.ế.c ta nữa.
Bởi vì tâm lý hắn ta đã sụp đổ.
Lúc ở vị diện thứ nhất, ta từng trải qua cảm giác này.
Trước khi quen Doãn Lương, ta rất thích chơi cờ vây, từ nhỏ đã giành được rất nhiều giải thưởng, luôn tự cao tự đại, kiêu ngạo ngút trời.
Trong một lần thi đấu, đối thủ của ta là một nam sinh trông vô cùng bình thường, nhìn qua chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, đeo cặp kính dày cộp, tròng kính dính bẩn.
Cậu ta rất nhút nhát, từ đầu đến cuối không dám nhìn ta, đến bây giờ ta vẫn không nhớ rõ cậu ta trông như thế nào.
Không ngờ ta lại bị cậu ta thắng liên tiếp bốn ván.
Không có chút sức lực để phản kháng.
Từ đó về sau, ta không bao giờ động vào cờ vây nữa, cảm giác sợ hãi đó ta phải mất rất lâu mới vượt qua được.
Dùng thuật ngữ của tu tiên mà nói, chính là đạo tâm của ta bị phá vỡ, tâm ma nảy sinh.
Ta không hiểu vì sao mình lại thua, ta thật sự không hiểu.
Doãn Lương hôm nay, chẳng khác nào ta lúc trước.
Hắn ta chỉ là một nam chính tàn nhẫn bình thường, mang theo chút thuộc tính tổng tài bá đạo và long ngạo thiên*.
* Long Ngạo Thiên là một thuật ngữ dùng để mỉa những nhân vật chính mang bàn tay vàng trong các bộ tiểu thuyết, manga hay anime, làm việc không cần đầu óc, không theo logic vẫn có thể thoải mái xử lý kẻ địch.
Sau này hệ thống nói với ta, đó là chủ thần cố ý, chủ thần cố ý sắp xếp để ta thua cờ, sau đó để Doãn Lương xuất hiện, cùng ta vượt qua bóng ma, có được sự tin tưởng của ta.
Doãn Lương hết lần này tới lần khác chơi cờ với ta, ai ngờ, ta nhìn bàn cờ dang dở kia mà ngộ đạo, sinh ra ý thức tự chủ.
Ta muốn tự viết lên số phận của mình.
Ta dùng s.ú.n.g b.ắ.n c.h.ế.t Doãn Lương một lần, khiến hắn ta nghi ngờ nhân sinh, lại dùng sét đánh hắn ta một lần, khiến hắn ta thân bại danh liệt.
Càng kiêu ngạo, càng dễ gãy, đáng tiếc Doãn Lương lại hiểu ra quá muộn.
Ánh sáng trong mắt hắn ta dần dần vụt tắt, trên gương mặt tuấn tú lần đầu tiên lộ ra biểu cảm của kẻ thất bại.
Sợ hãi, tê liệt, không dám đối mặt với hiện thực.
"Linh Nhi cô nương, là ta có mắt như mù... Ta sẽ hối cải, cô tha thứ cho ta, được không?"
Lại một tia sét giáng xuống, con rồng gầm lên: "Tiểu tử vô lễ! Đối mặt với Linh Nữ sao dám không quỳ?"
Doãn Lương "bịch" một tiếng quỳ xuống.
Hệ thống hét lên kinh hãi.