Ta Giàu Nhất Đế Quốc - 7
Cập nhật lúc: 2024-10-20 13:05:40
Lượt xem: 613
13
Ma ma đứng sau ta lớn tiếng quát Mộc Linh Nguyệt: “Cái hạng ăn mày từ đâu đến? Gặp công chúa mà còn không mau quỳ xuống?”
Mộc Linh Nguyệt không muốn quỳ, nàng đứng lên, kéo tay ta, cố làm thân: “Tỷ tỷ, chúng ta là tỷ muội ruột, sao lại trở nên xa cách thế này?”
“Ai là tỷ muội với ngươi?” Ta lạnh lùng hất tay nàng ra.
Ma ma ấn mạnh vai Mộc Linh Nguyệt xuống, bắt nàng quỳ gối dưới đất.
Mộc Linh Nguyệt quỳ trong vẻ mặt cực kỳ miễn cưỡng.
Ta cười khẩy: “Ngươi không phải từng nói sẽ bảo vệ Mộc gia sao? Ngươi đã bảo vệ họ thế nào rồi?”
Trong mắt Mộc Linh Nguyệt thoáng hiện một tia căm ghét, nhưng nhanh chóng biến thành nước mắt, nàng khóc lóc nói: “Mẫu thân và tổ mẫu đã bệnh mất rồi, thúc phụ bị quan binh đánh gãy tứ chi, thẩm thẩm hóa điên, còn cô mẫu trên đường trốn chạy thì bị rắn lục châu cắn chết...”
Từ khi họ khởi hành đến hoang mạc, đến nay đã hơn hai năm.
Người thì chết, kẻ thì tàn phế.
Kiếp trước, có ta bảo vệ bọn họ, họ còn sống lâu hơn ta.
Giờ đây, coi như là quả báo của họ.
Kiếp trước, mẫu thân ta gả vào Mộc phủ, bị tổ mẫu ép buộc phải lấy không ít bạc để giúp đỡ nhà họ Mộc.
Thế nhưng người nhà họ Mộc lại khinh miệt mẫu thân ta, ngày thường hết lần này đến lần khác đàn áp, lăng nhục bà, cuối cùng bức bà nhảy giếng mà chết.
“Mộc Linh Nguyệt, giờ ngươi là kẻ đào tẩu, ngươi không nghĩ rằng bản công chúa sẽ vì tình riêng mà dung túng ngươi chứ?”
Ta cười lạnh một tiếng, không cho Mộc Linh Nguyệt cơ hội phản ứng, liền lớn tiếng ra lệnh: “Người đâu, bắt tên tội phạm này giao cho quan phủ xử lý.”
“Tuân lệnh, công chúa điện hạ.” Thị vệ tiến lên, bắt giữ Mộc Linh Nguyệt và kéo nàng đi.
Mộc Linh Nguyệt quay đầu lại, gào lên chửi rủa: “Vân Chiêu, ta là muội muội của ngươi, sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy? Thả ta ra, nếu không ta c.h.ế.t cũng sẽ không tha cho ngươi!”
Sau khi Mộc Linh Nguyệt bị dẫn đi, ta liếc thấy một tia sáng xanh lóe lên trong bụi cỏ.
Ta lập tức lùi lại một bước, nói với Mục Thần: “Ngươi thử xem trong bụi cỏ có rắn lục châu không.”
Mục Thần liền ra lệnh cho thị vệ kiểm tra kỹ lưỡng hoa viên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ta-giau-nhat-de-quoc/7.html.]
Họ không tìm thấy con rắn lục châu nào.
Mục Thần hạ giọng hỏi ta: “Có cần ta gọi hỏa điểu đến bắt rắn không?”
Hỏa điểu là thú sủng mà Mục Thần đã thuần hóa ở hoang mạc kiếp trước, kẻ thù tự nhiên của rắn lục châu.
Kiếp này, hắn cũng đã thuần hóa lại hỏa điểu.
“Không cần, đừng kinh động tới chúng.” Ta lắc đầu.
Dù trong phủ công chúa không còn tai mắt của Thái tử, nhưng biết đâu những kẻ đó lại ẩn nấp trên cây lớn nào đó ở xa.
Đêm đến.
Khi ta đang nửa tỉnh nửa mê, chợt nghe thấy tiếng rít nhỏ trên đầu.
Ta nín thở, không dám mở mắt.
Tay liền dò tìm dưới gối, rút ra một thanh đoản đao.
“Mục Thần!”
Vừa lúc ta kêu lên, một con rắn lục châu từ trên màn giường lao về phía ta.
Khi Mục Thần xông vào, ta vừa kịp c.h.é.m con rắn lục châu thành hai đoạn bằng đoản đao.
Ta ngồi dậy, ra lệnh cho Mục Thần: “Đây là rắn lục châu mà Mộc Linh Nguyệt mang từ hoang mạc đến, chắc chắn không chỉ có một con. Ngươi đi kiểm tra đi.”
“Vâng.” Mục Thần bắt đầu lục soát khắp phòng.
Mục Thần tìm thấy thêm hai con rắn lục châu dưới tấm ván giường và c.h.é.m chúng thành từng khúc.
Kiếp trước, ta đã ở hoang mạc nhiều năm nên rất quen thuộc với loài rắn lục châu này.
Chúng có khả năng sinh sản cực nhanh, trước tiên sẽ tấn công vào mắt người, sau đó chờ nạn nhân mở miệng la hét mà chui vào họng, cho đến khi kẻ bị tấn công bảy khiếu chảy m.á.u mà chết.
Nhất Phiến Băng Tâm
Không ngờ Mộc Linh Nguyệt lại có thể thuần phục loài rắn lục châu.
Quả nhiên không hổ là người trọng sinh.
Sở dĩ ta vừa rồi có thể giữ bình tĩnh, là bởi kiếp trước, dù ta chưa từng nghĩ đến việc thuần phục rắn lục châu, nhưng lại rèn luyện được khả năng bắt rắn điêu luyện.
Mộc Linh Nguyệt muốn dùng cách này để g.i.ế.c ta, thực sự đã quá coi thường ta.