Ta Giàu Nhất Đế Quốc - 6
Cập nhật lúc: 2024-10-20 13:05:17
Lượt xem: 1,062
11
Thái tử bị cú tát làm choáng váng, nhưng vẫn bướng bỉnh: “Nhi thần chỉ muốn biết, Mộc Vân Chiêu có phải là con riêng của người hay không. Nếu không phải, nhi thần muốn cưới nàng làm... trắc phi.”
Hoàng đế giận đến mức suýt đứng không vững, thái giám tổng quản phải chạy đến đỡ lấy ngài. Những người hầu trong phòng không ai dám thở mạnh.
Hoàng đế mấy năm nay sức khỏe đã suy yếu, giờ bị tức giận đến hoa mắt chóng mặt.
Ta nhân cơ hội này châm thêm dầu vào lửa: “Bệ hạ, có lẽ mẫu thân ta trước khi qua đời nói rằng ngài là phụ thân ta, chỉ là lừa gạt ta mà thôi. Nếu đã không thể nhận nhau làm cha con...”
Ta liếc nhìn Thái tử, không nói tiếp, nhưng chắc chắn hoàng đế hiểu rõ ý tứ trong lời ta.
Cơn giận của ngài càng thêm bùng lên, cầm lấy d.a.o găm rạch một đường trên ngón tay, để m.á.u chảy vào chậu nước.
Hoàng đế giọng đầy vẻ miễn cưỡng: “Ngươi chẳng phải chỉ muốn có danh phận công chúa sao? Trẫm cho ngươi.”
Ha, cái ta muốn là ngai vàng, còn ngôi vị công chúa chỉ là một bước đệm.
Ta thấy vậy, liền dùng kim đ.â.m thủng ngón tay, nhỏ một giọt m.á.u vào chậu nước.
Hai giọt m.á.u hòa quyện vào nhau.
Mọi người trong phòng đều ngây ra một lúc, rồi lập tức quỳ xuống hô lớn: “Bái kiến Công chúa điện hạ!”
Hoàng đế thở dài một hơi, như đã cam chịu, liền ra lệnh cho thái giám tổng quản: “Truyền chỉ của trẫm, từ hôm nay, Mộc Vân Chiêu khôi phục lại danh hiệu là Hạ Vân Chiêu, phong làm Vân Chiêu Công chúa.”
“Tuân chỉ!” Thái giám tổng quản cúi người lĩnh chỉ.
Hoàng đế nhìn Thái tử với ánh mắt đầy thất vọng, rồi phất tay áo bỏ đi.
Chờ hoàng đế đi rồi, Thái tử mới hoàn hồn, hắn túm lấy cổ ta, tức giận nói: “Ngươi dám tính kế với cô?”
Cuối cùng hắn cũng nhận ra ta đã bày mưu tính kế.
Nhìn thấy ta im lặng thừa nhận, ánh mắt Thái tử nheo lại, đầy căm hận: “Trước đây cô bị sắc đẹp của ngươi mê hoặc, giờ cô hận không thể hủy hoại dung nhan này!”
Mục Thần lao đến, quát lạnh: “Buông tay khỏi Vân Chiêu!”
Kiếm của hắn quá nhanh, thị vệ của Thái tử chưa kịp phản ứng, lưỡi kiếm đã kề sát cổ Hạ Thừa Phong.
Thị vệ đồng loạt rút kiếm, chỉa thẳng vào Mục Thần.
Hạ Thừa Phong trước nay chưa từng bị ai dí kiếm vào cổ, cơn giận bừng bừng, hắn hỏi từng chữ: “Ngươi có biết cô là Thái tử?”
Mục Thần mặt đầy sát khí, nói rành rọt: “Ta là tử sĩ của Vân Chiêu, bất kể ai tổn hại đến nàng, ta đều sẽ liều mạng.”
Nói xong, hắn nhấn lưỡi kiếm thêm một chút, mặt đầy sát khí: “Buông tay!”
Hạ Thừa Phong bị khí thế của Mục Thần làm cho sững người, theo phản xạ liền buông cổ ta ra.
Vừa được phong làm công chúa, Hạ Thừa Phong lại chọc giận hoàng đế đến mức nổi cơn thịnh nộ.
Lúc này, dù có cho Hạ Thừa Phong thêm một vạn lá gan, hắn cũng không dám g.i.ế.c ta.
Tuy nhiên, hắn chắc chắn đã ghi hận chuyện này.
Trước khi rời đi, hắn để lại lời đe dọa: “Mộc Vân Chiêu, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ c.h.ế.t dưới tay cô!”
Hoàng gia quả nhiên chỉ coi trọng lợi ích, không có chút tình thân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ta-giau-nhat-de-quoc/6.html.]
Đã như vậy, ta cũng sẽ không nương tay.
12
Tin tức ta được phong làm Vân Chiêu Công chúa nhanh chóng lan khắp Hạ quốc.
Theo quy củ, hoàng gia lẽ ra phải tổ chức lễ phong công chúa và xây dựng phủ công chúa cho ta.
Nhưng gia tộc của Hoàng hậu, họ Diệp, đã gây áp lực với Hoàng đế.
Hoàng đế cũng muốn giữ mọi chuyện càng kín đáo càng tốt, bởi năm xưa ngài đã hết sức phủ nhận rằng đứa con trong bụng mẫu thân ta là của mình, giờ đây lại thừa nhận ta, chẳng phải tự vả vào mặt sao?
Vì thế, lễ phong công chúa bị hủy bỏ, chỉ có chiếu chỉ phong ta làm công chúa được ban hành.
Thậm chí phủ công chúa được ban cho ta cũng chỉ là phủ của nhà họ Mộc bị tịch thu trước đó.
Triều đình chỉ cấp một khoản nhỏ để sửa sang lại, rồi đổi bảng hiệu thành phủ công chúa.
Rõ ràng, Hoàng đế không hề coi trọng đứa con gái này.
Hạ Thừa Phong sau khi trở về Đông cung, càng nghĩ càng tức giận.
Hắn đánh Nhiếp Văn một trận tơi bời, trách hắn không ngăn được mình, khiến hắn phải làm ra cái chuyện ngu ngốc ép hoàng đế thử m.á.u nhận thân.
Nhiếp Văn khổ không nói nên lời, hắn đã cố ngăn, nhưng Thái tử không nghe!
Hạ Thừa Phong còn cài nhiều tai mắt vào phủ công chúa của ta, nhằm tìm cơ hội hạ độc g.i.ế.c ta.
Nhưng tất cả những kẻ hắn cài vào đều bị ta và Mục Thần bắt gọn.
Thời gian thấm thoắt trôi, thêm một năm nữa qua đi.
Thế lực ngầm của ta ngày càng lớn mạnh, sản nghiệp cũng mở rộng khắp nơi.
Thôn Kim Thú của ta mỗi ngày đều được ăn no nê.
Một buổi trưa nọ.
Ta nằm trong hoa viên phơi nắng, nha hoàn cầm quạt lá quạt nhẹ cho ta.
Mục Thần cầm kiếm đứng bên cạnh, ánh mắt chợt liếc thấy một cái đầu ló ra từ bờ tường.
Hắn nhanh như chớp phóng lên, kéo kẻ đó xuống và đè kẻ kia dưới đất.
Kẻ đó quần áo rách rưới, tóc tai bù xù như tổ quạ, mặt mày lấm lem, khó nhận ra dung mạo.
Nàng ta kêu lên: “Tỷ tỷ, đừng g.i.ế.c ta, ta là Linh Nguyệt!”
Nửa tháng trước, ta đã nhận được tin rằng Mộc Linh Nguyệt đang từ hoang mạc tiến về kinh thành.
Nhất Phiến Băng Tâm
Người ăn mày trước mặt này, không ai khác chính là Mộc Linh Nguyệt.
Trên người nàng đầy thương tích, gầy gò đến mức không còn hình người, chắc chắn đã chịu không ít khổ cực ở hoang mạc.
Ta giả vờ ngạc nhiên: “Mộc Linh Nguyệt, ngươi không phải đang ở hoang mạc sao? Sao lại về kinh thành?”
“Hoang mạc không phải chỗ cho người sống, nếu không trốn về, ta đã c.h.ế.t ở đó rồi.”
Mộc Linh Nguyệt nhìn ta từ đầu đến chân, trong đáy mắt tràn đầy sự ghen tỵ không thể che giấu: “Tỷ tỷ, ta nghe nói tỷ đã được phong làm công chúa? Tỷ bây giờ thực sự là công chúa rồi sao?”