Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tà Mộng - Chương 3: Giấc Mộng

Cập nhật lúc: 2024-05-26 15:50:25
Lượt xem: 4,212

Sửa soạn xong xuôi, ta theo mẫu thân đến phòng ăn dùng bữa sáng.

Huynh trưởng đã ngồi đó từ lúc nào.

Huynh ấy luôn nghiêm khắc với bản thân, trời chưa sáng đã thức dậy, đọc sách một canh giờ, sau đó mới đi dùng bữa sáng với mẫu thân. Ba năm qua đều như một, chưa từng thay đổi.

Vì giấc mộng kỳ lạ đêm qua, ta không dám ngẩng đầu nhìn huynh ấy, cúi gằm mặt chào hỏi, sau đó im lặng ngồi xuống, dùng ánh mắt lén lút quan sát huynh ấy.

Hôm nay huynh trưởng mặc một bộ y phục gấm màu đen, tay đeo nhẫn ngón cái bằng ngọc đen, khiến cho toàn thân toát lên vẻ lạnh lùng và u ám.

Trước đây, huynh ấy không phải như vậy.

Trước khi đi Dương Châu, huynh ấy thích mặc y phục màu trắng, trong mắt luôn dạt dào ý cười hiền hòa.

Trong lòng ta dù có thắc mắc, nhưng không dám hỏi.

Huynh trưởng hiện tại, khiến ta có chút sợ hãi.

"Thư Bạch, mấy ngày nay sao lại im lặng như vậy?"

Huynh trưởng vừa ngồi xuống, đột nhiên hỏi.

Ta giật mình, vội vàng ngẩng đầu lên cười: "Không có ạ, không có."

Anan

Ánh mắt huynh trưởng sâu thẳm, thật sự rất quyến rũ.

Ta vội vàng cúi đầu xới cơm, trái tim đập như chống ngực.

Mẫu thân nhẹ giọng cười nói: "Nó ấy à, đêm qua bị ác mộng dọa đấy. Sáng nay, ta đã gọi nó rất nhiều lần mà vẫn không chịu tỉnh lại!"

Không biết vì sao, tay đang gắp thức ăn của huynh trưởng lại khựng lại.

Huynh ấy không nhìn ta, giọng điệu bình thản hỏi: "Thật sao, muội mơ thấy gì vậy?"

Sao ta dám nói rằng mình lại mơ thấy một giấc mơ hoang đường đến vậy.

Chỉ biết nuốt nước bọt, cười gượng nói: "Con không nhớ nữa, hình như là bị ma đuổi, con luôn mơ những giấc mơ như vậy."

Huynh trưởng dường như thở phào nhẹ nhõm, cười nhạt: "Không có gì đâu, rất nhiều người đều như vậy, có lẽ là do đêm qua trời lạnh."

Mẫu thân chen vào: "Lần này nó có vẻ nghiêm trọng đấy, mấy ngày nay đều như vậy, ta nghĩ, chắc chắn là do căn phòng của nó quá âm u lạnh lẽo, thu hút yêu ma. Vô Ngu, không phải con được cao nhân chỉ điểm, học được thuật pháp hay sao, con làm pháp cho phòng nó đi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ta-mong/chuong-3-giac-mong.html.]

Ta vội vàng kéo tay mẫu thân: "Mẫu thân! Huynh trưởng đâu phải đạo sĩ..."

"Không sao."

Huynh trưởng mỉm cười nhạt: "Con biết một vị đạo trưởng, mời ông ấy đến xem qua là được."

Ta liếc nhìn huynh ấy, cúi gằm mặt, không dám nói gì.

Mẫu thân gật đầu: "Tốt. Đúng rồi, Vô Ngu, mấy hôm trước ta có nói với con rồi đấy, Trình viên ngoại có ý muốn gả con gái cho con, tối nay, Trình viên ngoại nhà họ làm tiệc mừng thọ cho lão gia, nhà chúng ta cùng đến chúc thọ, nhân tiện cho con gặp mặt vị tiểu thư kia, xem mắt một chút."

Ta sững sờ: "Huynh trưởng muốn thành thân rồi sao?"

"Chuyện đó còn chưa chắc chắn, chỉ là gặp mặt xem mắt thôi. Huynh trưởng của con năm nay đã hai mươi rồi, cũng đến lúc lập gia đình rồi. Nếu không lo lắng việc này cho nó, người ngoài sẽ nói ra nói vào về ta, nói ta là kẻ làm mẹ kế không ra gì."

Nói rồi, bà nhìn sang huynh trưởng: "Vô Ngu, con thấy sao?"

Huynh trưởng chỉ mím môi cười, nói: "Mọi chuyện đều nghe theo sắp xếp của mẫu thân."

Huynh ấy đồng ý dễ dàng như vậy.

Ta nhìn huynh ấy, trong lòng có chút khó chịu.

Nhưng rất nhanh, cảm xúc đó đã bị ta kìm nén xuống.

Ta gượng cười: "Thật tuyệt, con sắp có tẩu tẩu rồi, sau này, lại có thêm người nâng niu con."

Huynh trưởng khựng lại, cúi xuống, không nói gì.

Mẫu thân dùng ngón tay chỉ chỉ vào trán ta:

"Con còn tưởng mình còn nhỏ lắm sao? Đã mười bảy tuổi rồi đấy! Không chỉ có huynh trưởng của con, ta bây giờ cũng phải tìm hiểu phu quân cho con rồi đấy!"

Ta bĩu môi: "Con không muốn lấy chồng."

"Không lấy chồng, chẳng lẽ muốn ở nhà cả đời sao?"

"Không nói với người nữa, con đi luyện chữ đây!"

Ta đặt bát xuống, đứng dậy chạy đi.

Ra khỏi cửa, bước chân chậm lại, ta nhìn những bông hoa thu hải đường đang đua nhau khoe sắc trong viện, trong lòng ngổn ngang, cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng bản thân ta cũng không thể nói rõ, rốt cuộc ta đang làm sao nữa.

Loading...