Tà Mộng - Chương 4: Bóng Hình
Cập nhật lúc: 2024-05-26 15:50:49
Lượt xem: 2,922
Thời điểm hoàng hôn buông xuống, vị đạo trưởng mà huynh trưởng mời đã đến.
Ông ta đi quanh phòng ta vài vòng, miệng không ngừng lẩm bẩm điều gì đó.
Một lúc sau, ông ta đột ngột mở mắt, nói rằng đây là do yêu quái tác quái, bảo ta đưa cho ông ta mười lượng vàng, ông ta sẽ liều mạng giúp ta trừ yêu.
Trong thành Lâm An này làm gì có yêu quái, cho dù có yêu quái thật thì cũng đã ăn thịt ta rồi.
Không cần nói cũng biết, kẻ này chắc chắn là kẻ lừa đảo.
Ta ném cho ông ta một lượng bạc vụn, sau đó sai người đuổi ông ta đi.
Còn khoảng một canh giờ nữa mới xuất phát, huynh trưởng vẫn chưa quay về sau khi đến trang trại thu tiền thuê đất, ta liền yên lặng ngồi dưới gốc cây táo sao chép chữ của huynh trưởng.
Huynh trưởng từng nói, chữ như người, muốn làm người tốt trước tiên phải viết chữ đẹp.
Luyện chữ được khoảng nửa canh giờ, ta hơi mệt, liếc mắt nhìn thấy một bóng người dưới đất, ta kinh ngạc quay đầu lại, lúc này mới phát hiện ra huynh trưởng không biết đã đứng sau ta từ lúc nào.
"Huynh trưởng, huynh đến khi nào vậy?"
Huynh ấy chắp tay sau lưng, mỉm cười: "Đến một lúc rồi."
"Sao huynh đi không có tiếng động gì vậy?"
"Là muội viết chữ quá chăm chú, không nghe thấy tiếng ta đến thôi."
Ta phồng má, quay người lại tiếp tục viết.
Gió nổi lên.
Thổi rụng vài chiếc lá.
Một bông hoa hải đường rơi trên đầu ta, huynh trưởng đưa tay nhẹ nhàng hái xuống, ngón tay vân vê cuống hoa, không chạm vào một sợi tóc của ta.
Nhiều năm qua, ta và huynh ấy dường như vẫn luôn như vậy, gần gũi nhưng lại xa cách.
Ta ngẩng đầu hỏi huynh ấy: "Huynh trưởng, huynh xem chữ của muội viết thế nào?"
Huynh ấy cúi đầu nhìn chữ ta sao chép, ánh mắt mang theo ý cười: "Viết rất đẹp."
Ta có chút đắc ý:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ta-mong/chuong-4-bong-hinh.html.]
"Vậy sao huynh không khen muội?"
"Còn muốn khen như thế nào nữa? Muội thông minh như vậy, viết còn đẹp hơn cả ta."
Anan
"Huynh lừa người, muội còn không biết chữ mình viết thế nào sao, ví dụ như chữ 'phường' này, muội đã viết rất nhiều lần rồi, mà vẫn xấu."
"Để ta dạy muội."
Huynh trưởng mỉm cười, cúi người xuống, đưa tay muốn lấy cây bút trong tay ta.
Khoảnh khắc đến gần, hương thơm thoang thoảng của tuyết tùng trên người huynh ấy phả vào chóp mũi ta.
Mùi hương thanh mát dễ chịu, nhưng lại như thể bị yểm bùa chú, khiến tim ta đập loạn nhịp.
Ta len lén liếc nhìn huynh trưởng đang ở rất gần, vội vàng quay mặt đi, tự nhủ bản thân đừng suy nghĩ lung tung nữa.
Tay phải huynh trưởng vừa chạm vào cán bút, định cầm lấy, đột nhiên run lên, như thể không khống chế được mà trượt xuống, nắm chặt lấy tay ta.
Ta giật mình:
"A! Huynh trưởng!"
Huynh trưởng cũng giật mình, tay phải run rẩy dữ dội.
"Thư Bạch, xin lỗi." Vẻ mặt huynh ấy đầy đau đớn, dường như phải dùng hết sức lực mới có thể rút tay về.
"Muội tự viết đi, ta còn có việc."
Giọng nói huynh ấy hơi run, không nói thêm lời nào, xoay người rời đi.
Ta ôm ngực, quay đầu lại thì thấy huynh ấy vừa đi vừa lấy ra một chuỗi tràng hạt từ trong tay áo, nhanh chóng đeo lên tay phải đang run rẩy dữ dội.
Rất nhanh sau đó, bàn tay ấy đã bình tĩnh trở lại.
Tuy nhiên, bước chân huynh ấy vẫn vội vàng, nhanh chóng biến mất ở cửa viện.
Mẫu thân bước đến:
"Thư Bạch, mau thay y phục, chúng ta chuẩn bị đi thôi!"
Ta không dám để mẫu thân nhìn ra điểm bất thường, cúi đầu nói: "Con biết rồi."
"Còn nữa, khi gặp tiểu thư nhà họ Trình, con nhất định phải ngọt ngào một chút đấy!"