Tà Mộng - Chương 7 + 8
Cập nhật lúc: 2024-05-26 15:52:06
Lượt xem: 5,494
Chương 7: Huyết Tà
Ánh nắng chói chang chiếu rọi lên mặt.
Ta giật mình tỉnh giấc, thở hổn hển.
Mãi đến khi nhìn rõ khung cảnh xung quanh, mới nhận ra những điều hoang đường đó chỉ là một giấc mơ.
Ta thở phào nhẹ nhõm, khẽ cử động cơ thể, lại thấy đau nhức.
Cảm giác đau đớn như bị xé rách.
Ta cắn răng, vén chăn đứng dậy.
Nhưng lại đột nhiên phát hiện, trên tấm ga trải giường có một chút vết máu.
Trong nháy mắt, đầu óc ta trống rỗng.
Chẳng lẽ đêm qua thật sự, thật sự đã…
Mẫu thân lúc này đẩy cửa bước vào, ta vội vàng kéo chăn lên, che giấu vết máu.
"Thư Bạch, sao sắc mặt con lại khó coi như vậy?"
"Không sao, đêm qua, con ngủ không ngon giấc."
Ta cúi đầu mặc y phục, che giấu vẻ khác lạ.
Vừa hỏi mẫu thân: "Mẫu thân, đêm qua người ngủ ở đâu?"
Mẫu thân vừa giúp ta tìm y phục, vừa nói: "Ta có thể ngủ ở đâu chứ? Đương nhiên là ngủ ở phòng bên cạnh con rồi."
"Vậy người… có nghe thấy tiếng động gì không?"
"Tiếng động gì? Không có, nửa đêm, ta còn sang đắp chăn cho con, con ngủ rất say, gọi thế nào cũng không tỉnh."
"Ồ."
Nghe mẫu thân nói vậy, ta liền yên tâm.
Như vậy, đêm qua quả thực chỉ là một giấc mơ.
Cũng phải, huynh trưởng sao có thể… Thật là ghê tởm.
Ta sửa soạn xong, liền theo mẫu thân đến phòng ăn.
Điều kỳ lạ là, huynh trưởng lại không có ở đó.
Huynh ấy chưa bao giờ ngủ nướng, hôm nay không biết là có chuyện gì.
Mẫu thân cũng thấy kỳ lạ, suy nghĩ một chút, rồi nói: "Có lẽ là tối qua uống rượu ở nhà viên ngoại, say rồi. Không cần đợi huynh ấy nữa, Thư Bạch, ăn cơm thôi."
Ta gật đầu, ngồi xuống.
Cơm nước sắp xong, huynh trưởng mới đến.
Mắt huynh ấy đầy tơ máu, như thể cả đêm không ngủ.
"Vô Ngu, sao sắc mặt con lại kém như vậy, có phải đêm qua ngủ không ngon không?"
Huynh trưởng cúi đầu, thản nhiên nói: "Con kiểm tra sổ sách cả đêm, không sao. Mẫu thân, hôm nay con có việc bận, con đi trước."
Huynh ấy ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua ta, nhưng chỉ một lát sau, liền lập tức né tránh, xoay người rời đi.
Mẫu thân nhìn theo bóng lưng huynh ấy, lo lắng nói: "Mấy ngày nay, thật sự là làm khổ nó rồi."
Chương 8: Ẩn Tình
Huynh trưởng trở về nhà khi trời đã khuya.
Có lẽ là dạo này thật sự quá bận, đèn trong thư phòng vẫn luôn sáng.
Mẫu thân lo lắng huynh ấy đói bụng, liền đích thân nấu cháo, bảo ta mang đến cho huynh ấy.
Ta có chút không muốn đi: "Sao người lại bảo con đi?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ta-mong/chuong-7-8.html.]
"Mấy ngày nay, con cũng sắp đi xem mắt rồi, dù sao con cũng không phải là muội muội ruột của nó, nó chưa chắc đã để tâm đến chuyện của con. Con đối xử tốt với nó một chút, nó cũng sẽ bằng lòng quan tâm đến con hơn."
Mẫu thân nói năng khéo léo, nếu ta không đi, sợ là sẽ bị mẫu thân nhìn ra điểm bất thường.
Thế là ta đành phải bưng bát cháo, chậm rãi đi đến thư phòng.
Ta rất ít khi đến thư phòng của huynh trưởng.
Vì vậy, ta không hề cảm thấy có gì bất thường khi lúc này bên ngoài thư phòng không có ai.
Đèn bên trong vẫn sáng, cửa phòng khép hờ.
Ta vừa định gõ cửa, lại nghe thấy bên trong có tiếng người nói chuyện, giọng nói rõ ràng không phải của huynh trưởng.
Ta cảm thấy kỳ lạ, liền len lén nhìn vào trong qua khe cửa.
Không ngờ lại nhìn thấy huynh trưởng ngồi ngay ngắn ở chính đường, tay nắm chặt một chuỗi tràng hạt, vẻ mặt đầy đau đớn.
Phía sau huynh ấy, là một luồng hắc khí, trong màn sương mù uốn lượn một con mãng xà khổng lồ, đang thấp giọng dụ dỗ:
"Vẫn còn tự lừa dối bản thân đó chỉ là giấc mơ sao?
"Đừng phí công vô ích nữa, ngươi muốn nàng, chẳng lẽ ta lại không biết?
"Thả ta ra ngoài, ta sẽ giúp ngươi."
Ta kinh hãi tột độ, nhất thời không thể động đậy.
Ở chính đường, đôi mắt huynh trưởng đỏ ngầu, như bị một lớp sương m.á.u bao phủ, gân xanh trên trán nổi lên, cố gắng hết sức để áp chế xà yêu:
"Yêu nghiệt, đừng hòng mê hoặc lòng người, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi ra ngoài làm hại nhân gian!"
"Ngươi giam cầm ta trong cơ thể, nhưng lại không thể g.i.ế.c c.h.ế.t ta, đến một ngày nào đó, ngươi sẽ tẩu hỏa nhập ma, hòa làm một thể với ta. Đến lúc đó, kẻ làm hại nhân gian chính là ngươi!"
"Câm miệng!"
Huynh trưởng lật tay bấm pháp quyết, hai ngón tay phải chụm lại, điểm mạnh vào tim.
Trong nháy mắt, xà yêu lăn lộn, kêu thảm thiết:
"Kỷ Vô Ngu, ngươi hà tất phải như vậy? Ngươi khiến ta bị thương tám phần, bản thân lại tổn hại ba phần, điều này có lợi ích gì cho ngươi… Ngươi đúng là kẻ điên! Dừng tay!"
Huynh trưởng làm như không nghe thấy, nghiến răng nghiến lợi, khóe miệng rỉ ra tia máu.
Xà yêu dần dần im lặng, huynh trưởng mệt mỏi mở mắt, đột nhiên nhìn về phía ta.
Ta sợ hãi, vội vàng đứng dậy bỏ chạy.
Trên đường, đầu óc ta rối bời.
Hóa ra từ sau khi huynh trưởng rời khỏi Thái Hồ, không còn chuyện xà yêu ăn thịt người nữa, thì ra xà yêu kia, đang ở trong cơ thể huynh ấy.
Nó nói, những chuyện hoang đường mấy đêm trước, đều là thật.
Chẳng trách ban đêm ta lại phóng đãng như vậy, thì ra đều là do xà yêu giở trò.
Nhưng nói cho cùng, ta đã làm nhục huynh trưởng, huynh ấy cũng đã nhìn thấy dáng vẻ không ra gì của ta.
Anan
Ta cắn chặt môi, không dám đối mặt, chạy thẳng vào phòng mẫu thân.
"Thư Bạch, sao con lại bưng bát cháo về vậy?"
"Huynh ấy, huynh ấy không uống."
Ta đặt bát cháo xuống, cầu xin mẫu thân: "Mẫu thân, đêm nay con ngủ cùng người được không?"
"Con lớn thế này rồi…"
"Dạo này con toàn gặp ác mộng, ngủ không ngon, mẫu thân, con sợ."
Ta ôm lấy cánh tay mẫu thân, khẽ cầu xin, nước mắt lã chã rơi xuống.
Mẫu thân mềm lòng, bất đắc dĩ gật đầu.
Đêm đó, ta ngủ bên cạnh mẫu thân, không còn gặp ác mộng nữa.