Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tái Sinh Vào Ngày Thảm Án Diệt Môn - Phần 4

Cập nhật lúc: 2024-10-03 16:56:31
Lượt xem: 2,067

8

 

Chị hai tựa lưng vào tường, hai chân dang rộng, phía dưới váy ướt một vùng lớn.

 

Kiếp trước tôi bị liệt, chưa từng kết hôn, chứ đừng nói đến chuyện sinh con nhưng nhìn qua cũng đoán được, có lẽ là sắp sinh non.

 

Bố nhìn qua một cái rồi vội quay mặt đi, ông là bố chồng nên không tiện.

 

Bà nội bối rối, đan tay vào nhau: "Hỏng rồi, cháu dâu sắp sinh non, phải làm sao đây, mẹ nó lại không có ở đây!"

 

"Xuống núi phải đi mất một giờ mới ra được đường cái bắt xe, chị hai bây giờ không thể di chuyển được." Tôi cũng hoảng loạn.

 

"Bố, bố đi gọi người đến đi, ở thị trấn có bác sĩ." Chị hai có khát vọng sống mạnh mẽ, nhắc nhở chúng tôi.

 

Bây giờ chỉ có thể để bố đi cầu cứu thôi.

 

Bố nhìn quanh già trẻ trong nhà, do dự một lúc.

 

"Bố, bố đi vòng tránh hướng của họ, con sẽ bảo vệ nhà mình thật tốt." Tôi hứa với bố, bây giờ không thể chậm trễ được.

 

Bố cầm theo một cái liềm để phòng thân, tôi còn bảo ông ấy dẫn theo Đại Hoàng. Ở ngoài hoang dã là sở trường của bố, dù có gặp ba người kia, có Đại Hoàng giúp sức, cũng có cơ hội thoát thân.

 

Sau khi bố đi, tôi đóng cửa cẩn thận.

 

Bà nội lấy chăn đệm qua, để chị hai nằm xuống, cùng anh hai trông nom bên cạnh.

 

Ông bà nội đều là người trải qua loạn lạc, hiểu rằng đã xảy ra chuyện lớn, cũng không dám manh động, rất nghe lời.

 

Đặc biệt là ông nội, từ khi bố ra ngoài, đôi mắt vốn mờ đục của ông bỗng như có ánh sáng, thân hình cũng thẳng lên, trông như trở lại thời trai tráng, muốn bảo vệ gia đình.

 

Bây giờ kết quả tốt nhất là bố ra ngoài tìm người về cứu chị hai, còn ba người kia mang theo thức ăn trốn sâu vào trong núi.

 

9

 

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, tôi chưa bao giờ cảm thấy bị giày vò đến thế.

 

Nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ cổ, tôi ước gì có thể tiến lên vặn nó vài vòng, để ba ngày trôi qua luôn cho rồi.

 

Một giờ đã trôi qua, bên ngoài rất yên tĩnh, thần kinh căng thẳng của mọi người đã thả lỏng đôi chút.

 

Nhưng tôi vẫn chưa đủ can đảm để mở cửa ra.

 

Thời tiết buổi chiều oi bức, có vẻ như sắp có một cơn mưa, đỉnh núi bị đè nặng bởi những đám mây đen kịt.

 

Chị hai dường như cũng ổn định hơn, thiếp đi trong cơn mê man.

 

Bà nội xuống lầu tìm một ít lương khô chia cho chúng tôi, trên núi không có nước máy, nước dùng đều là nước suối trên núi gánh về, may mà tầng một còn dự trữ một chum lớn.

 

Bình thường ăn cơm còn nấu canh, hôm nay ngay cả Linh Linh vốn khó tính cũng không kén chọn nữa, uống vài ngụm nước, nuốt miếng bánh mì cứng ngắc, nghẹn đến mức phải vươn cổ.

 

[Truyện được dịch và biên tập bởi team Qi Qi, chỉ đăng tại tài khoản Me Qi Qi. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.♥️♥️]

Rầm.

 

Cửa chính lại có động tĩnh.

 

Tôi giật mình, bật dậy, chạy về phía cửa sổ tầng hai.

 

Ba người bọn chúng lại quay lại rồi.

 

"Không phải lúc đi cửa mở sao, sao giờ lại đóng rồi? Có ai đã về nhà sao?" Thôi Tam nhiều mưu kế, rất xảo quyệt.

 

Ba người họ ngẩng đầu nhìn lên tầng trên.

 

Tôi ra hiệu cho mọi người đừng lên tiếng.

 

Bọn chúng không thấy gì khác lạ, đẩy mạnh cửa vài cái, thấy không có động tĩnh, liền đi đến dưới cây anh đào ngồi phịch xuống.

 

"Đây là gặp ma rồi hả, sao đi một vòng lại quay về đây?" Lão Lữ cáu kỉnh nói.

 

Thì ra họ bị lạc đường, đúng là đồ vô dụng.

 

10

 

Tôi từ từ lùi xuống vị trí mà từ tầng dưới không thể nhìn thấy được, quan sát cửa sổ, vẫn cảm thấy không an toàn. Nếu họ đột nhập qua cửa sổ, cả nhà già yếu bệnh tật này sẽ không có sức chống cự.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tai-sinh-vao-ngay-tham-an-diet-mon/phan-4.html.]

 

Tôi hối hận đã không tranh thủ lúc bọn chúng chưa đến để gia cố cửa sổ.

 

Bốn cửa sổ tầng hai chia đều cho hai phòng, một phía nam một phía bắc.

 

Bọn chúng đang hoạt động ở phía nam, tôi gọi Tráng Tráng giúp tôi chặn hai cửa sổ phía bắc bằng tấm ván cửa.

 

Ông nội theo lên, lấy một thanh gỗ to bằng cánh tay, gọt nhọn một đầu, chống xiên để giữ tấm ván.

 

Tôi thầm giơ ngón cái, gừng càng già càng cay, cao thủ ẩn mình trong dân gian, cứ thế này thì bên ngoài có dùng lực mạnh đến mấy cũng không mở được, trừ khi phá hỏng cả sàn nhà.

 

Lúc này, từ phòng đối diện truyền đến tiếng kính vỡ.

 

Hỏng rồi, chỉ trong chốc lát họ đã phá được cửa sổ phía nam sao?

 

11

 

Không thể để bọn chúng vào được! Nếu ba người xông vào sau khi phá cửa sổ, đó sẽ là thảm họa diệt vong cho chúng tôi.

 

Phải kéo dài thời gian.

 

Tôi cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, nói nhỏ với Tráng Tráng: "Sau khi cô vào, mọi người hãy chặn cửa lại!"

 

Nói xong tôi đẩy cửa bước vào.

 

Người vào là lão Lữ, nửa thân hắn ta mắc kẹt trên cửa sổ, tôi đột ngột xuất hiện khiến hắn ta hoảng hốt kêu lên một tiếng, trong lúc rút người ra, một chân trượt khỏi thang và ngã xuống.

 

Tôi sợ bọn chúng lại có người lên, nhanh chóng đến bên cửa sổ, khéo léo trèo ra ngoài.

 

Nhà tự xây nên không quá cao, lão Lữ ngã không nặng lắm, ba người đàn ông nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt hung ác.

 

"Có ma!" Tôi cố tình hét lớn, cuộn người tròn lại.

 

"Cái gì vậy? Có vẻ là một con nhóc." Thôi Tam túm lấy tôi.

 

"Các người là người hay ma?" Tôi hỏi với vẻ kinh hoàng.

 

"Nói linh tinh gì vậy." Thôi Tam ném tôi xuống đất.

 

"Mày là con của nhà này à?" Ngưu Tử hỏi với vẻ không hiểu.

 

"Tôi không phải con nhà họ, đây là nhà ma, bị ma ám, tôi lén đến chơi, sợ c.h.ế.t khiếp."

 

Nói xong tôi làm bộ chạy về phía cổng, lão Lữ đâu để tôi đi, vươn tay kéo tôi lại.

 

"Ma cái gì! Ông đây mới là ma!" Lão Lữ không tin.

 

"Thật mà! Mấy ngày trước người phụ nữ nhà này c.h.ế.t khi sinh con, cả nhà đều xuống thị trấn chưa về nhưng bên trong vẫn thường có tiếng trẻ con khóc, bố tôi nói là có ma quỷ lộng hành..."

 

Như để đáp lại lời tôi, từ trong nhà bỗng vang lên tiếng trẻ con khóc.

 

Khi bọn chúng ngẩng đầu nhìn lên, âm thanh lại biến mất.

 

Lão Lữ nhíu mày, nhìn chằm chằm vào mắt tôi, muốn xem tôi có đang nói dối hay không.

 

"Nhà mày ở đâu?" Ngưu Tử hỏi.

 

"Cách đây khoảng hai dặm, phải đi lên núi nữa." Tôi chỉ lên trên.

 

Họ nhìn nhau, càng đi sâu vào núi họ càng an toàn, đúng như ý muốn.

 

"Mày dẫn bọn tao đi?"

 

"Được thôi!" Tôi quyết tâm nói.

 

Dẫn họ vào núi, đổi mạng mình để cứu tính mạng của cả nhà, tôi cũng đành chấp nhận.

 

Tôi nhanh chóng bước về phía cửa.

 

"Khoan đã!" Lão Lữ gọi tôi lại.

 

Loading...