Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tái Sinh Vào Ngày Thảm Án Diệt Môn - Phân 7 - Hết

Cập nhật lúc: 2024-10-03 17:08:39
Lượt xem: 2,617

16

 

Anh hai thường ngày không làm việc chăm chỉ, học gì cũng qua loa, rõ ràng kỹ thuật chặn cửa của anh không đạt yêu cầu, Thôi Tam đá một cái, cửa đã hé ra một khe nhỏ.

 

Anh hai thấy không ổn, nhào tới định chặn cửa lại.

 

Xác định trong phòng có người, Ngưu Cường cũng lên hỗ trợ.

 

Anh hai làm sao là đối thủ của hai người, dù đã dùng hết sức bình sinh, vẫn thấy khe cửa mở càng lúc càng to.

 

Nếu kéo dài thêm, bọn chúng sẽ phá cửa mất.

 

Tôi giật lấy đèn pin từ tay ông nội, đứng trên cầu thang từ tầng một lên tầng hai, rọi thẳng vào mắt bọn chúng.

 

"Đến bắt tôi đi! Đồ phế vật!"

 

Ngưu Cường mắt tinh, nhận ra tôi, lúc nãy tôi đã lừa bọn chúng chạy vòng vòng, đó là nỗi nhục lớn của bọn chúng, không g.i.ế.c tôi thì không thể hả giận, lập tức đỏ mắt lên, vung d.a.o chạy xuống.

 

Tôi nhanh nhẹn nhảy khỏi cầu thang, tắt đèn pin.

 

Ngưu Cường đột nhiên kêu rên một tiếng, người thấp xuống.

 

Lúc nãy ông nội và Tráng Tráng đã rút hai tấm ván cầu thang, vừa khít để kẹp một người đàn ông trưởng thành.

 

Khi gỡ tấm ván cầu thang, ông nội còn đóng ngược vài cái đinh sắt nhỏ.

 

Ngưu Cường rơi từ trên xuống, những cái đinh sắt hoàn thành tốt nhiệm vụ, rạch trên người hắn ta những vết dài, đau đến nỗi hắn ta kêu gào thảm thiết.

 

Thôi Tam là kẻ độc ác, hắn ta biết rõ Ngưu Cường gặp nạn nhưng không quay lại cứu, ngược lại vung rìu c.h.é.m vào cửa, trong phòng có tiếng rên đau đớn, anh hai có vẻ đã bị thương.

 

Anh dùng thân mình chặn cửa, vốn không phải cách thông minh.

 

Chúng tôi đều lo lắng, định chạy lên cứu anh.

 

Tráng Tráng chạy đầu tiên, không ngờ bị Ngưu Cường tóm được mắt cá chân. Ngưu Cường bị kẹt người nhưng tay vẫn tự do. Loại người này vốn nửa người nửa thú, vô cùng tàn bạo, không còn quan tâm đến vết thương trên người, chỉ muốn xử lý chúng tôi.

 

Tráng Tráng có một con d.a.o nhỏ trong tay nhưng chưa từng g.i.ế.c người, hoàn toàn không dám ra tay, ngược lại bị Ngưu Cường cướp mất.

 

Ông nội thấy tình hình không ổn, đến khống chế tay cầm d.a.o của hắn ta, tôi cũng đến giúp.

 

Cầu thang hẹp, đánh nhau thành một đống, không thể lên cứu anh hai được.

 

Nói thì chậm, một bóng vàng lao ra, Nhị Hoàng nhảy về phía Thôi Tam.

 

Thôi Tam mặt mày dữ tợn, vung rìu c.h.é.m Nhị Hoàng.

 

Nhị Hoàng né nhanh nhưng lưng vẫn bị rạch một đường, đau đớn kêu lên một tiếng.

 

Đúng lúc này, cửa phòng phía nam đột ngột mở ra, bà nội xuất hiện ở cửa.

 

"Bà ơi! Mau quay lại đóng cửa lại!" Tôi hoảng hốt, hét lớn.

 

Bà nội với thân hình yếu ớt này, không chịu nổi một nhát rìu của hắn ta.

 

"Bà nó à, mau quay lại!" Ông nội gấp gáp muốn kết thúc trận chiến, bóp chặt cổ Ngưu Cường.

 

Bà nội không động đậy, Thôi Tam cũng không nhúc nhích.

 

Thân hình gầy yếu của bà nội dường như có sức mạnh phi thường, khiến hắn ta kinh ngạc.

 

Nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn ta giơ rìu tiến về phía bà nội.

 

Nhị Hoàng nhe răng, chuẩn bị tấn công lần nữa.

 

"Nhị Hoàng, xuống lầu!" Bà nội đột ngột ra lệnh.

 

Chó săn nghe lời nhất, nghe đến mức mù quáng, Nhị Hoàng không chút do dự chạy về phía cầu thang.

 

Tôi không khỏi nhắm mắt lại, bà nội không còn cách cứu nữa.

 

Nhưng giây tiếp theo, tôi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết xé lòng.

 

Mở mắt ra nhìn, Thôi Tam lăn lộn dưới đất, đau đớn không chịu nổi.

 

Trong nhà tỏa ra mùi thơm, đó là mùi thịt chiên dầu.

 

Bà nội không chỉ đun một nồi nước cho chị hai, mà còn đun một thùng dầu sôi.

 

17

 

Bố đưa mọi người đến vào lúc rạng sáng.

 

Có cả công an và bác sĩ, tôi nghe tiếng bố và mở cửa, họ ùa vào.

 

Thì ra nước lũ thượng nguồn đã cuốn trôi đường nên bố không bắt được xe, phải đi bộ từng bước một đến thị trấn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tai-sinh-vao-ngay-tham-an-diet-mon/phan-7-het.html.]

 

Rồi đưa người về, nên thời gian bị trễ.

 

Bà nội đã đỡ đẻ cho chị hai, là một bé trai mập mạp, mẹ tròn con vuông.

 

Công an đã đưa ba kẻ m.á.u me đầm đìa kia đi, còn nói sẽ thưởng cho gia đình chúng tôi ba vạn tệ.

 

Căn nhà được coi là hiện trường vụ án, không thể ở được nữa, cả nhà đều được đưa đến thị trấn.

 

Anh hai đi cùng chị hai đến bệnh viện, chúng tôi được sắp xếp ở nhà khách.

 

Mẹ từ nhà ngoại vội vã chạy đến, nghe chúng tôi kể lại sự việc, sợ hãi không ngừng niệm A Di Đà Phật.

 

Tất cả chúng tôi đều kiệt sức, đặc biệt là tôi, mê man, ác mộng liên miên.

 

Trong mơ vẫn là cảnh tượng kiếp trước, cả nhà trừ tôi ra, đều không còn nữa.

 

Tôi hoang mang đi trong sân, m.á.u thấm ướt chân tôi, càng lúc càng nhiều, như nước lũ dâng lên, muốn nuốt chửng tôi.

 

"Con đã cứu mọi người rồi mà, tại sao lại thế này? Tại sao lại thế này?"

 

Tôi muốn hét lên nhưng không thể.

 

Tôi khóc không thành tiếng, nước mắt giàn giụa.

 

Bàn tay thô ráp của bố lau đi nước mắt của tôi, cũng đánh thức tôi. Tôi ngồi dậy, lao vào vòng tay rộng lớn của bố, khóc nấc không thành tiếng.

 

"Không sao rồi, đều không sao rồi, ngoan nào." Bố vỗ vỗ lưng tôi.

 

Tôi quay đầu lại, vẫn đang ở trong phòng nhà khách, ánh nắng ấm áp.

 

Căn phòng này có tám chiếc giường, đều được sắp xếp cho gia đình tôi.

[Truyện được dịch và biên tập bởi team Qi Qi, chỉ đăng tại tài khoản Me Qi Qi. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.♥️♥️]

 

Bà nội bị trẹo tay, sau khi nắn xương đã được băng bó, đang nheo mắt phơi nắng.

 

Linh Linh đang kể chuyện cho Đại Bảo, Đại Bảo nằm trong lòng nó, không khóc không quấy, không còn là đứa trẻ khóc nhè phiền phức như trước nữa.

 

Kể từ khi cùng nhau trốn trong tầng hầm một đêm, tình cảm của Linh Linh với Đại Bảo đã có sự thay đổi, hai đứa đã trở thành bạn thân thiết, Linh Linh còn quan tâm đến Đại Bảo hơn cả chị hai.

 

Ông nội đang ngủ ở trong cùng, ngáy khẽ.

 

Mẹ đã đến bệnh viện thăm chị hai, tiện thể giúp trông em bé, chân anh hai không tiện, vai lại có vết thương do rìu chém, cũng cần nghỉ ngơi.

 

Tráng Tráng cũng bị xước vài chỗ trên người nhưng nó gan lì, không chịu nằm viện, nhất định phải ở cùng chúng tôi, lúc này đang ngồi trên bệ cửa sổ, nhìn ra ngoài, tay như đang b.ắ.n súng. Nó nói lớn lên muốn đi lính, học giỏi các kỹ năng, bảo vệ gia đình.

 

Cửa vừa mở, anh cả và chị cả lao vào, mặt mũi lấm lem, họ nghe tin nhà có chuyện nên đã chạy về suốt đêm.

 

"Bố, mọi người đi với con về thành phố đi, con không yên tâm để mọi người quay lại đó nữa." Anh cả kiên quyết.

 

"Con muốn đưa Đại Bảo đi." Linh Linh nép vào bên chị cả như hiến báu vật, nhét Đại Bảo vào lòng chị ấy.

 

"Không về nữa, dọn, dọn về thành phố!" Bố dường như đã quyết tâm.

 

Chủ yếu là vì có khoản thưởng ba vạn tệ kia.

 

Trong thời đại đó, ba vạn tệ có thể thay đổi vận mệnh của một gia đình.

 

Lòng tôi nhẹ nhõm, một cuộc sống mới sắp bắt đầu.

 

Điều tôi không ngờ là bố vẫn còn canh cánh về chuyện đó.

 

Tìm lúc không có ai, ông ấy gọi tôi ra một bên.

 

"Con gái, con thật sự nhận được cuộc gọi đó à?"

 

"Vâng." Tôi gật mạnh đầu.

 

"Nhưng bố đến trạm hỏi chưa từng có ai gọi điện cả." Nghi vấn của bố cũng là nghi vấn của nhiều người vì không ai thừa nhận đã gọi điện thông báo cho chúng tôi về việc có tội phạm g.i.ế.c người vào núi.

 

"Bố, bố không tin con sao?" Tôi nhíu mày.

 

"Tin chứ, tin chứ, con gái ngoan của bố đã cứu mạng cả nhà, làm sao bố lại không tin con. Chắc chắn là có người tốt gọi điện, làm việc tốt không để tên." Bố đứng thẳng người, không truy cứu nữa.

 

Tôi thở phào nhẹ nhõm, cứ coi kiếp trước đó là một cơn ác mộng đi.

 

– HẾT –

 

Nhóm dịch: Team Qi Qi

 

Edit: Ying

 

Beta: Ngọc Kỳ

 

Loading...