Tân Di - 51
Cập nhật lúc: 2024-08-05 21:31:25
Lượt xem: 275
“Anh đã đưa người phụ nữ đó về nhà mình, anh còn chuyện gì không dám làm nữa?”
Người đàn ông giận dữ hét lên: “Cô càng ngày càng vô lý, bây giờ cô đang mang thai, tôi cần giải quyết nhu cầu của mình thì có gì sai?”
Hà Thanh sau lưng tôi nhìn đến mơ hồ.
Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.
“Chết tiệt, tên khốn nạn.”
Người phụ nữ trong camera cũng đánh điên cuồng lên người đàn ông.
Người đàn ông tức giận, trực tiếp đẩy cô ấy về phía sau.
Sau khi lảo đảo lùi lại vài bước, người phụ nữ va vào cánh cửa sổ đang hé mở.
Những cửa kính cũ vỡ vụn.
Đôi mắt người phụ nữ mở to đầy kinh hãi, cả người quay lại.
“Bùm------”
Sau tiếng động lớn, người đàn ông hoảng sợ chạy xuống lầu.
............
Tôi đã tắt video.
Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp đã nhìn thấy mọi thứ qua chiếc camera tôi đeo.
Họ rất tức giận.
“Thì ra là bị chồng đẩy ngã.”
“Điều này thật điên rồ, Tân Di đại sư đưng lo lắng, tôi đã báo cảnh sát rồi.”
“Thảo nào cô ấy lại oán hận như vậy.”
Người phụ nữ muốn quay lại bằng chứng chồng ngoại tình, nhưng cuối cùng lại ghi lại toàn cảnh chồng sát hại mình.
Tôi thở dài, tắt máy tính.
“Đi thôi.”
Trở lại nơi người phụ nữ chết, tôi lấy rượu vàng từ trong túi ra rưới lên nhau thai.
Tôi nhặt lá bùa lên, chắp hai tay lại, trầm giọng niệm chú: “Phi thiên số hỏa, giá ảnh vân long, hải nhạc kê thủ, vạn thần kính tòng.”
Lá bùa vàng đột nhiên xuất hiện ở đầu ngón tay, tôi tập trung ánh mắt, lá bùa màu vàng cào nhau thai.
Nhau thai ngâm trong rượu bốc cháy.
Trong ánh lửa, tôi lại nhìn thấy bóng trắng.
Cô ấy lặng lẽ nhìn tôi, bộ dạng đáng sợ ban đầu dần dần thay đổi, biến thành một cô gái hiền lành ít nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tan-di/51.html.]
Đó mới là dáng vẻ lúc đầu của cô ấy.
Xa xa có tiếng còi báo động vang lên, cô ấy mỉm cười với tôi, bóng dáng dần dần trở nên trong suốt , cuối cùng biến mất.
Hà Thanh khóc lóc thảm thiết sau lưng tôi.
Tôi quay lại nhìn anh ta: “Anh khóc cái gì?”
Hà Thanh: “Tên súc vật đó có thể cưới được một người xinh đẹp như vậy làm vơ, nhưng tôi thì đến bạn gái cũng không có, tôi hận.”
Tôi: “.....”
Sau khi lặng lẽ thu dọn đồ đạc, tôi cầm túi lên nói: “Đi thôi.”
Hà Thanh: “Tiếp theo làm gì?”
“Phá thai.”
Hà Thanh: “Hả?”
Tôi: “Đùa thôi.”
Hà Thanh sắp khóc.
Tôi gấp lá bùa vàng đặt vào tay anh ta: “Từ bây giờ, đặt thứ này lên bụng anh.”
“Hiện tại ma mẹ oán hận đã biến mất, em bé ma sẽ không còn tưởng thành nữa.”
“Bây giờ trong bụng anh tương đương với một thai nhi c.h.ế.t lưu.”
“Sáng sớm mai, anh đến Huyền Thanh Quan xin ít tro hương về, mỗi ngày sáng tối tắm bằng nước tro hương, không tới nửa tháng, cái bụng anh cũng sẽ biến mất.”
Hà Thanh liên tục gật đầu: “Cảm ơn đại sư, cảm ơn đại sư.”
Khi chúng tôi đi đến bên đường, anh ta bắt taxi cho tôi.
“Tân Di đại sư, sau này tôi chính là fan trung thành của phòng phát sóng trực tiếp của cô.”
“Thật không nghỉ đến nêu không gặp được cô tôi sẽ biến thành hình dạng gì........”
Tôi mỉm cười với anh ta, chợt nghĩ đến điều gì đó, nụ cười trên mặt chợt dừng lại.
“Tôi quên mất một chuyện lớn.”
Giọng Hà Thanh run run: “Chuyện gì vậy?”
“Anh chưa trả tiền cho tôi, tổng chi phí đoán mệnh và ra ngoài làm việc là 2.500 tệ, có thể thanh toán qua điện thoại, cảm ơn.”
Hà Thanh: “.............”
Từ ngoài về tơi căn nhà thuê đã gần mười một giờ.
Độ phổ biến của phòng phát sóng đã tăng vọt, số lượng người xem đã lên tới gần 5000 người.
Tôi liếc nhìn đồng hồ: “Chúng ta tiếp tục, bắt đầu hồng bao tiếp theo.”