Tân Di - 52
Cập nhật lúc: 2024-08-05 21:32:24
Lượt xem: 267
Lần này người giật được hồng bao là một nữ cư dân mạng tên là Tiểu Địch.
Tiểu Địch mở kết nối phát sóng trực tiếp, trong màn hình xuất hiện một cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp.
Tôi hỏi cô ấy: “Cô muốn xem gì?”
Tiểu Địch nói: “Tân Di đại sư, tôi muốn xem phong thủy.”
Điều này không khó, tôi gật đầu: “Gửi cho tôi địa chỉ nhà cô, quay viseo nhà cô cho tôi, tôi sẽ giúp cô xem.”
“Được.”
Tiểu Đich rất nhanh đã gửi những thứ tôi muốn trong thời gian ngắn.
Tôi xem video, bấm đầu tay: “Phong thủy nhà bạn........”
Tiểu Địch rất kích dộng: “Đại sư, có vấn đề gì sao?”
Tôi ngước mắt lên nhìn cô ấy: “Không có vấn đề gì, phong thủy nhà cô rất tốt.”
Tiểu Địch ngồi trên ghế có chút suy sụp tinh thần: “Làm sao có thể? Không phải.”
Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.
Bây giờ cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp đều nhìn thấy sự bất thường của cô ấy.
“Chị gái, có chuyện gì xảy ra với chị sao? Chị có thể nói ra , Tân Di đại sư sẽ giúp chị giải quyết.”
“Đúng vậy, có khó khăn gì có thể nói ra, mọi người cùng nhau nghĩ ra phương pháp cho bạn.”
Tiểu Địch được mọi người an ủi, hít một hơi thật sâu, bắt đầu kể từ từ các vấn đề xảy ra gần đây.
“Tôi cảm thấy, trong nhà của tôi hình như có người chết.....”
Tiểu Địch cho biết cô ấy cho biết cô là một người cực kỳ yêu thích tiểu thuyết siêu nhiên, thường thuê nhà ở một mình, một đêm mười ngày trước, cô đi vệ sinh xong quay về phòng, vừa đ ingang đến phòng khách, liền nghe thấy tiếng khóc của một đứa bé.
“Tôi đi hỏi tầng trên và tầng dưới, những gia đình đó không có con cái, không ai trong số họ nghe thấy tiếng khóc vào lúc nửa đêm.”
Cô ấy bị tiếng khóc đánh thức suốt mấy ngày liền, cô ấy không thể không suy nghĩ về nó.
“Trước khi chủ nhà cho tôi thuê căn nhà này, chắc chắn trong căn nhà này đã có người c.h.ế.t rồi.”
Cô ấy nói một cách chắc chắn.
Tôi hỏi cô ấy: “Cô đã xác thực qua với chủ nhà chưa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tan-di/52.html.]
Tiểu Địch có chút xấu hổ: “Hỏi qua rồi, anh ta mắng tôi một trận, nói tôi không muốn ở thì cút.”
Cư dân mạng nị cô ấy chọc cười.
“Chị gái ơi, chị hỏi như vậy chủ nhà nào dám thừa nhận chứ?”
“Còn có một vấn đề nữa, cô đã sống ở đó 1 năm rồi, 10 ngày trước mới nghe thấy tiếng khóc, không có khả năng đó, tôi chỉ nói là có thể, không phải căn nhà có vấn đề?”
“Nghĩ đến thôi cũng thấy thôi cũng đáng sợ, không phải vấn đề của căn nhà thì vấn đề của ai?”
Vẻ mặt của Tiểu Địch càng lúc càng nghiêm trọng, cô không muốn tin rằng có điều gì đó không ổn xảy ra với mình.
Tôi nhận thấy sắc mặt cô ấy, nhẹ giọng nói: “Cũng không chắc chắn vấn đề của bạn, hãy suy nghĩ kỹ về điều đó, mười ngày trước, nhà bạn có xảy ra chuyện gì không?”
“Hay là có đồ vật mới nào được thêm vào không?”
“10 ngày trước?” Tiểu Địch rơi vào trầm tư: “10 ngày trước nhà tôi không có xảy ra chuyện gì hết, tôi đi làm tan làm đều bình thường.”
Tôi không nói gì, Tiểu Địch cau mày cẩn thận suy nghĩ.
“A, đúng rồi.” Tiểu Địch chợt nhớ ra điều gì đó, vộ vàng đứng dậy chạy đến góc phòng khách lấy một chiếc hộp bìa cứng nhỏ.
“Cách đây một khoảng thời gian bạn tôi đi Tây Tứ Xuyên chơi, mang cho tôi một số món quà lúc trở về, tôi luôn để chúng ở phòng khách và chưa bao giờ chạm vào.”
“Tân Di đại sư, cô xem thử xem có vấn đề gì không?”
Cô ấy vừa nói vừa lấy đồ trong hộp ra ngoài.
Sữa, bò khô, sườn heo khô,.....
Cư dân mạng tan vỡ.
“Trời khuya rồi, tôi đói quá.”
“Tôi cũng vậy....”
“Chịu không nổi, tôi đi gọi một phần malatang đây.”
Tôi chạm vào cái bụng đang sôi sùng sục của mình, lặng lẽ nuốt nước bọt.
Tiểu Địch lấy ra một đống đồ ăn bày ra sàn, cuối cùng cô ấy lấy ra một cây sáo.
Khoảnh khắc tôi nhìn cây sáo, mắt tôi như đông cứng lại.