Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TÂN NƯƠNG TỬ - 3

Cập nhật lúc: 2024-07-11 16:00:00
Lượt xem: 280

9

Ta không ngủ được.

Trên giường có hạt sen đậu phộng được hỉ nương rải, cấn đến đau lưng.

Bùi Túc da dày thịt dày, hẳn là không cảm giác được.

Ta ngượng ngùng nói, chỉ có thể nhẹ nhàng vặn vẹo, muốn quét sạch những hạt này đi.

.

Chút động tác nhỏ này bị Bùi Túc nhận ra.

"Sao vậy?" hắn trầm giọng hỏi.

“Cấn......”

Hắn thở dài: "Là ta sơ suất. Nữ hài tử trong kinh quá mỏng manh.”

Chẳng biết vì sao, những lời này làm cho ta có chút không thoải mái.

Tại sao phải đặc biệt nói về các nữ tử ở kinh thành?

Chẳng lẽ Bùi Túc ở biên cương còn có nữ nhân khác? Hắn ghét bỏ ta vì so với người khác ta yếu đuối phiền toái?

Không kịp suy nghĩ sâu xa, Bùi Túc khoanh tay, một tay ôm lấy ta. Tay kia vung lên hai cái, quét toàn bộ đống hạt xuống đất.

“Sạch rồi, an tâm ngủ đi." Hắn lại buông ta xuống.

Nhưng ta vẫn không ngủ được, trằn trọc trăn trở.

Hắn ngồi dậy, ánh mắt thâm trầm nhìn ta: "Chẳng lẽ nàng thật sự muốn làm chuyện đó? Đừng trách ta không nhắc nhở, thân thể nhỏ bé này của nàng không chịu nổi.”

Không, không, tất nhiên là không!

Tuy rằng không biết rốt cuộc là chuyện gì, nhưng nếu đã khiến ta không dễ chịu, ta đương nhiên là ước gì nó vĩnh viễn không xảy ra.

Bây giờ ta không thể ngủ được vì ta quá đói.

Trong bụng đói quặn như kêu.

Ta từ nhỏ đến lớn, có ngày nào không phải sống an nhàn sung sướng?

Thường ngày ở nhà, một bữa cơm không ăn, mẫu thân sẽ gấp đến độ khóc lên.

Có giống hôm nay không? Từ sáng đến tối một giọt nước cũng không được uống.

Đây là ngày đầu tiên cưới hắn!

Cuộc sống sau này còn không biết có bao nhiêu khổ sở!

Huhuhu, sao ta lại xui xẻo như vậy?

10

Ta muốn nói chuyện đàng hoàng với hắn.

Nhưng ta thật sự là quá đói bụng, vừa mở miệng dĩ nhiên không tự giác mang theo sự tủi thân, khóc nức nở: "Thiếp đói. Bùi Túc, thiếp sắp c..hết đói rồi...”

Bùi Túc cũng kinh ngạc, "Ta cho rằng tân nương tử sẽ ăn cơm một mình."

Ở đâu?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tan-nuong-tu/3.html.]

Bọn nha hoàn chỉ bưng chút điểm tâm ở một bên.

Cứ như vậy, hỉ nương cũng không cho ta ăn một miếng.

Nàng nói ăn sẽ làm nhoè son môi và trang điểm, khi vén khăn voan sẽ không đẹp nữa, bắt ta phải nhịn.

“Là ta lo lắng không chu toàn." Bùi Túc nhanh chóng đứng dậy, đem đĩa điểm tâm trên bàn đưa cho ta, “Nàng ăn chút bánh ngọt lót dạ trước, ta lập tức gọi phòng bếp nấu cơm cho nàng.”

“Điều này không tốt phải không? Thiếp ăn chút bánh ngọt là được rồi.”

Hình như chưa từng nghe nói qua tân nương tử nhà nào đêm động phòng hoa chúc khóc lóc xin ăn.

Nếu chuyện này truyền ra ngoài, sau này ta làm sao lập uy chưởng gia?

“Nàng còn nhỏ nhưng đã có nhiều lo lắng." Bùi Túc cười, "Con nít ở tuổi nàng, nên ăn no ngủ ngon, không cần quan tâm lo lắng chuyện khác.”

Ta không thể không nắm chặt tay.

Cái gì là con nít chứ, chỉ là ta lớn lên thấp một chút, cũng không phải thật sự giống một đứa bé. Mà hắn cũng không hơn ta quá mười tuổi, cùng tuổi với đại ca ta, sao lại ra vẻ trưởng lão như vậy.

Nhưng, nể tình hắn là vì tốt cho ta, ta sẽ không nói gì nữa.

Ta gặm bánh ngọt, trông mong chờ Bùi Túc trở về.

Cũng không biết hắn xảy ra chuyện gì? Chỉ là dặn dò một câu, lại đi lâu như vậy.

Chẳng lẽ hạ nhân Hầu phủ này không nghe sai khiến? Vậy sau này ta có thể quản.

Trước khi đĩa bánh ngọt này bị tiêu diệt xong, Bùi Túc đã trở lại.

Hắn bưng một bát cơm chiên.

Mùi cơm chiên thơm lạ xông vào mũi, ngửi thấy khiến người ta đại động ngón tay.

Chỉ là màu sắc thoạt nhìn không tốt lắm, có chút cháy.

Ta nghe nói, đầu bếp trong phủ này là do bệ hạ ngự ban, nấu ăn đủ màu sắc và hương vị, làm thế nào mà chiên cơm bị cháy?

Trên người Bùi Túc bay tới mùi khói dầu như có như không.

Lại liên tưởng đến hắn lâu như vậy mới trở về......

Ta kinh hãi.

Trời ơi! Nội viện Hầu phủ này lại càn rỡ đến mức đầu bếp không nấu cơm, muốn chủ tử tự tay làm?

Xem ra Bùi Túc là một tay giỏi trong hành quân đánh giặc, nhưng về mặt quản lý nội viện, lại là một người ngoài ngành.

Haizz, có thể làm gì đây? Nếu ta gả vào, tự nhiên phải lo lắng một chút.

"Đã nói bảo cái đầu nhỏ này đừng suy nghĩ quá nhiều." Bùi Túc giống như nhìn ra ta đang suy nghĩ gì, "Ta không bị đầu bếp khi dễ. Không phải nàng lo lắng đêm đại hôn náo loạn ăn cơm truyền đi không dễ nghe sao? Ta đuổi hết hạ nhân đi, tự mình chiên bát cơm này. Để không ai biết rằng nàng đang khóc vì đói."

Ta càng kinh ngạc.

“Thân thể cao quý của Hầu gia mệt nhọc như thế, thiếp......”

Ta rất cảm động.

Không phải vì bát cơm này.

Mà là vì trái tim này.

 

 

Loading...