Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tên Oan Gia Ngày Nào Đã Trưởng Thành Đại Anh Hùng - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-10-27 23:43:38
Lượt xem: 1,564

Người mà ta ghét nhất trong đời này, chính là nhi tử độc nhất của phủ Tướng quân – Giang Nam Thu.

Hắn cười nhạo ta thô bạo, chẳng được dịu dàng như trưởng tỷ. Ta mắng hắn là kẻ thô lỗ, không chu đáo như Thái tử.

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Từ đầu phố đến cuối ngõ, chúng ta đánh nhau đến mức trở thành trò cười cho cả Kinh thành.

Nhưng về sau, trên sa trường đầy cát bụi mịt mù, ta cùng Giang Nam Thu đã đánh lui đám ngoại tộc xâm phạm lãnh thổ nước ta đến năm trăm dặm.

Ta quay đầu cười nói với Giang Nam Thu: "Giờ thì ngươi còn dám nói ta thô bạo nữa không?"

Nhưng sau lưng ta, chỉ còn lại khoảng không trống trải, không còn bóng dáng quen thuộc của hắn nữa.

1

Ta cùng Giang Nam Thu, chính là hai kẻ đầu sỏ làm náo loạn Kinh thành, khiến mọi người đau đầu.

Hắn là nhi tử độc nhất của phủ Trấn Viễn Tướng quân, còn ta là thứ nữ của phủ Trường Bình Hầu.

Từ nhỏ, hai chúng ta đã không ưa gì nhau. Tỷ như ta trèo cây để lấy trứng chim, lại bị hắn bắt gặp. Hắn cứ đòi trèo cao hơn ta, khiến ta tức giận đến phát khóc, cuối cùng cả hai đều bị lôi về nhà chịu phạt.

Hay như lần ta ăn bánh bao trên phố, hắn nhất định phải so xem ai ăn được nhiều hơn, kết quả cả hai chúng ta đều no căng bụng, ngồi chồm hổm bên quán mà nôn thốc nôn tháo. Người qua đường thấy cảnh đó còn tưởng bánh bao có độc, giận dữ khiến chủ quán từ đó không bao giờ bán bánh bao cho chúng ta nữa.

Nếu ta trêu mèo, hắn liền dắt chó đến dọa, làm mèo bỏ chạy. Ta nổi giận đùng đùng, còn hắn thì cười ha hả.

Nói tóm lại, bất cứ việc gì ta làm, hắn cũng phải đối đầu với ta. Ta vốn có tính khí nóng nảy, chẳng bao giờ chịu thua, nên hai chúng ta lúc nào cũng tranh cãi ầm ĩ.

Phụ thân dạy ta rằng nữ nhi nên chăm chỉ đọc sách, giống như trưởng tỷ, viết chữ đẹp, làm thơ hay. Ta cũng không phải chưa từng thử, nhưng đáng tiếc là bút trong tay ta trơn trượt chẳng khác nào lươn. T

a vẽ một bức tranh hoa rụng mùa thu rất nghiêm túc, nhưng Giang Nam Thu nhìn thấy liền cười lớn: "Bức tranh này đúng là cảnh lợn rừng săn mồi rất sống động!"

Ta tức đến mức cầm bút muốn chọc hắn, chúng ta ẩu đả khiến thư phòng trở nên hỗn loạn, lại bị người lớn mắng mỏ một trận.

Trưởng tỷ của ta, Hứa Thanh Từ, là một tài nữ nổi danh Kinh thành. Nàng cầm bút là vẽ ra cảnh non nước, ngẫu nhiên thốt lên vài lời cảm thán cũng thành thơ ca truyền tụng. Còn ta, tài lớn nhất chỉ là ăn hết một con heo sữa quay trong một bữa.

Ta từng hỏi mẫu thân, có phải khi bà sinh tỷ tỷ, đã dồn hết trí tuệ và tài năng, nên mới sinh ra ta ngốc nghếch như vậy không.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ten-oan-gia-ngay-nao-da-truong-thanh-dai-anh-hung/chuong-1.html.]

Mẫu thân nghe xong liền cười lớn, xoa đầu ta mà nói: "Trên đời này, ai cũng có sở trường và sở đoản của mình. Nhã Nhã à, chỉ là con chưa tìm ra sở trường của mình thôi."

Nghe lời này, ta bỗng chốc vui vẻ trở lại, lớn tiếng đáp: "Con, Hứa Thanh Nhã, sở trường nhất là trèo cây lấy trứng chim!"

Rồi ta hỏi: "Mẫu thân, điều này có tính là sở trường của con không?"

Bà véo nhẹ má ta, đáp: "Nhã Nhã còn nhỏ, không cần vội vàng gì đâu."

2

Dù mẫu thân nói vậy, nhưng mỗi ngày bà đều sắp xếp không ít bài học cho ta. Trong nhà còn mời riêng tiên sinh dạy ta đọc sách, viết chữ, đánh đàn, vẽ tranh. Nhưng ta không thích học chút nào.

Trưởng tỷ thường đến giám sát ta học, ta bực bội hỏi nàng: "Trưởng tỷ, nữ tử còn có việc gì khác để làm không?"

Nàng dường như bị câu hỏi của ta làm khó, nghĩ một hồi rồi lắc đầu, nói với ta: "Nhã Nhã, học tốt những điều này chính là việc nữ tử nên làm."

Ta buồn bã cúi đầu, đột nhiên ngẩng lên hỏi tiếp: "Trưởng tỷ, nếu là võ công, nữ tử có thể học được không?"

Nàng hơi sững sờ, rồi đáp: "Nữ tử học võ làm sao so được với nam nhân? Nữ tử vốn yếu mềm, không thích hợp để học võ."

Ta lắc đầu, nghiêm túc nói: "Trưởng tỷ, nếu muội muốn thử thì sao? Muội không tin vào chuyện không thích hợp."

Ý nghĩ này không phải bỗng dưng mà có. Khi Giang Nam Thu bắt đầu học võ, hắn nhiều lần chạy đến trước mặt ta khoe khoang. Hắn bảo rằng sau này khi trở thành đại anh hùng, hắn sẽ giữ gìn thiên hạ thái bình, giống như phụ thân, bá phụ và gia gia hắn.

Ta nhìn hắn gầy gò như gà con, không nhịn được mà bật cười. Ta không thể tưởng tượng được cái cảnh Giang Nam Thu lấc cấc này làm đại anh hùng sẽ ra sao, chỉ nghĩ thôi ta đã thấy buồn cười rồi.

Nhưng Giang Nam Thu giận đến đỏ mặt, chống nạnh lớn tiếng nói: "Hứa Thanh Nhã, giờ ngươi cười ta, sau này đừng có cầu xin đại anh hùng ta bảo vệ ngươi!"

Ta làm mặt xấu, đáp lại: "Ta tuyệt đối không cần ngươi bảo vệ!"

Về sau, hắn có một thanh kiếm riêng, tuy chưa mài bén, nhưng ngày ngày hắn đều khoe khoang trước mặt ta. Ban đầu động tác của hắn trông rất ngớ ngẩn, nhưng dần dần, lại ra dáng hơn.

Mấy ngày trước, hắn lại đến chọc ghẹo ta. Dạo gần đây, hắn cao lên rất nhanh, thân hình cũng rắn chắc hơn nhiều, đứng trước mặt ta bỗng có cảm giác như che khuất cả trời.

Hắn đắc ý khoe khoang kiếm pháp mới học, vui vẻ nói: "Đây là kiếm pháp do ta tự sáng tạo, gọi là Thiên Mã Lưu Tinh Phi Phi Kiếm."

Loading...