Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tên Oan Gia Ngày Nào Đã Trưởng Thành Đại Anh Hùng - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-10-27 23:43:40
Lượt xem: 1,466

Giang Nam Thu bây giờ cao hơn ta gần một cái đầu, ngũ quan cũng nở rộ, tuấn tú oai hùng, trông rất giống phụ thân hắn. Đáng tiếc là gương mặt khôi ngô này lại đặt trên người Giang Nam Thu, chỉ khiến ta thấy lãng phí vô cùng.

Hắn ưỡn mông, cầm kiếm vung qua vung lại, chẳng khác nào đang đấu với thanh kiếm của mình, làm ta không nhịn được mà cười lớn.

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Hắn tức giận hỏi: "Ngươi cười gì? Chẳng lẽ ta không tuấn lãng sao?"

Hắn cau mày, vẻ mặt đầy bất mãn.

Ta cười đến gập cả người, chỉ nói: "Giang Nam Thu, ngươi thật giống lão Trương ca ở đầu hẻm."

Lão Trương ca chính là kẻ ngốc nổi danh trong khu chúng ta.

Rồi lại một trận truy đuổi, ta chạy thẳng vào phủ Tướng quân, Giang Nam Thu đuổi theo sau, đang định mạnh tay vỗ lên đầu ta, không ngờ ta đã tìm được chỗ dựa vững chắc.

"Tiểu tử thối, ngươi lại bắt nạt tiểu cô nương Hứa gia phải không? Ta không đánh gãy chân ngươi mới lạ!"

Lão tướng quân uy vũ quát lớn, khiến Giang Nam Thu run lẩy bẩy ba hồi.

Ta núp sau lưng lão tướng quân, thè lưỡi chọc ghẹo hắn, nhìn hắn vừa giận vừa sợ, trong lòng đắc ý vô cùng.

Lão tướng quân chính là tổ phụ của Giang Nam Thu, phủ Tướng quân bao đời nay toàn xuất thân từ các tướng sĩ dũng mãnh thiện chiến. Tổ phụ, thúc phụ và phụ thân của Giang Nam Thu đều là những hổ tướng hiển hách.

Còn về phần Giang Nam Thu...

Ta đang suy nghĩ có nên khuyên phu nhân Giang gia sinh thêm một đứa con nữa không, thì Giang Nam Thu đã bực bội lẩm bẩm:

"Là nàng cười nhạo con trước! Sao chỉ mắng mỗi con!"

Dĩ nhiên lão tướng quân không mắng ta, ta ở trong phủ Tướng quân ăn no uống đủ, bụng no căng tròn, lại thấy lão tướng quân rảnh rỗi, múa kiếm một hồi.

Kiếm phong mạnh mẽ, thân hình oai hùng, khiến ta nhìn mà không rời mắt.

Dường như ta thật sự đang chứng kiến cảnh lão tướng quân trên chiến trường g.i.ế.c địch, mười bước một mạng, oai phong lẫm liệt.

Giang Nam Thu lại lén lút tiến đến gần ta, cười nói: "Thế nào? Rất phong độ phải không? Sau này ta cũng sẽ anh dũng như thế!"

Ta quay đầu nhìn hắn, trời đã chập choạng tối, thiếu niên đứng trước mặt ta, vẻ mặt tự hào, mũi hơi hếch, ánh trăng mờ nhạt phản chiếu, ta bất giác nín thở.

Giang Nam Thu thật sự rất đẹp, rõ ràng ngày nào ta cũng thấy hắn, nhưng chẳng biết từ lúc nào, hắn đã lặng lẽ trưởng thành đến thế.

Dường như hắn cảm thấy sự khác lạ của ta, đối diện với ánh mắt ta, lại hỏi: "Sao thế? Bị nhan sắc tiểu gia ta làm choáng váng rồi sao?"

Ta lườm hắn một cái, trong lòng không biết nói gì.

Giang Nam Thu tuy đẹp, nhưng tiếc là không có đầu óc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ten-oan-gia-ngay-nao-da-truong-thanh-dai-anh-hung/chuong-2.html.]

3

Khi ta nói với phụ mẫu rằng ta muốn sang phủ Tướng quân học võ, phụ thân ta hết sức ủng hộ, nhưng mẫu thân ta thì có chút lo lắng.

Phụ thân nói: "Rèn luyện thân thể cũng tốt mà!"

Mẫu thân lại bảo: "Đao kiếm không có mắt, có khi nào lại bị thương không?"

Còn trong lòng ta chỉ thấy hân hoan nghĩ đến việc phải làm một thanh kiếm oai phong hơn kiếm của Giang Nam Thu.

Ta đến tìm đại tỷ, nhờ nàng vẽ giúp một bức phác thảo. Trên thân kiếm phải có một con chim Thanh Điểu bay giữa mây, đó cũng chính là tên của ta. Còn chuôi kiếm thì phải khắc một cái chân giò nướng thật to, để khi luyện kiếm đói bụng còn có cái mà "ngắm mà đỡ thèm."

Đại tỷ vẽ qua vẽ lại, chỉnh sửa mãi, cuối cùng cũng cho ra được một bức vẽ ta ưng ý.

Ta hí hửng mang bản vẽ đến cho Giang Nam Thu xem, hắn nhìn qua một lượt, rồi lại làm bộ cao thâm mà nói: "Được đấy, nhưng vẫn thiếu thứ gì đó."

Ta khó hiểu hỏi: "Thiếu thứ gì?"

Hắn chỉ vào bản vẽ nói: "Nhìn xem, có chim Thanh Điểu, có chân giò, nhưng chỉ có mỗi mình ngươi, không phải quá cô độc sao?"

"Người xưa nói rồi, cơm ăn phải có người giành mới ngon, theo ta thấy, cần phải thêm chút gì nữa."

Ta ngẩn người nghe hắn nói, bèn hỏi: "Thêm cái gì?"

Hắn cười nham nhở: "Dĩ nhiên là thêm ta vào rồi!"

Ta nghĩ ngợi, thấy cũng có lý, lập tức đồng ý.

Hắn hài lòng gật đầu, còn ta thì chạy về nhà, cầm bút vẽ thêm một con ch.ó dưới con chim Thanh Điểu.

Thế là xong! Ta, Giang Nam Thu, chân giò, tất cả đều đủ! Thật là một thanh kiếm hoàn hảo!

4

Phụ thân ta tìm người thợ giỏi trong cung, chế tác cho ta thanh kiếm ấy.

Ta mong đợi từng ngày, vừa nghe tin kiếm đã xong, liền hối cha mang về ngay cho ta.

Phải công nhận, thợ rèn trong cung đúng là khác biệt, điêu khắc tinh xảo, tài nghệ thần kỳ. Chân giò khắc trên kiếm quá chân thực, khiến ta nhìn vào là muốn ăn ngay.

Giang Nam Thu cũng là kẻ thính tai, nghe nói kiếm của ta đã về, lập tức chạy đến hỏi: "Ta đâu?"

Ta chỉ vào con ch.ó dưới con chim Thanh Điểu, liền thấy sắc mặt Giang Nam Thu đen lại rồi xanh lè, cuối cùng hắn phồng má nói: "Hứa Thanh Nhã, trong mắt ngươi ta chỉ là một con ch.ó thôi sao!"

Ta có chút chột dạ, vội dỗ hắn: "Đáng yêu quá mà! Ta thích chó nhất, chó dễ thương làm sao!"

"Chó vừa ngoan vừa thông minh, ai ai cũng yêu thích."

Loading...