Thanh Nghiên Như Mộng - 16
Cập nhật lúc: 2024-05-25 19:04:49
Lượt xem: 82
"Tỷ tỷ?"
Hắn nhìn ta, không hiểu sao ta dần trở nên cứng đờ.
"Bảy tuổi?"
Hắn gật đầu, đáy mắt thoáng hiện ý cười và tinh ranh. Lúc đó, ta không nhận ra, vì ta ngốc nghếch.
"Vậy nên cái tiểu cô nương mặc áo hồng ngày bé, không phải Ngũ công chúa Hoài Khương? Hóa ra là ngài sao??"
Ta không hiểu, nhưng ta vô cùng chấn động. Khóe miệng nhếch lên của Hoài Lang dần cụp xuống, sắc mặt cũng tái nhợt đi vài phần. Sau đó, ta bị đẩy ra khỏi phòng, nếm trải bữa cơm đóng cửa đầu tiên kể từ khi mới cưới.
Đêm nay sao thưa trăng sáng, cảnh đẹp tuyệt vời, ta đứng trước cửa phòng ngủ, thổi gió cả đêm.
Không thể trách ta quá đỗi chấn động, ta cần phải sắp xếp lại mọi chuyện. Việc này còn có sức ảnh hưởng hơn cả việc ta biết Hoài Lang có thể không phải là lọ thuốc nhỏ, hoàng đế lừa ta.
Dù sao ta cũng đã quen với việc cưng chiều người mình yêu thương, người đã lấy về nhà, đương nhiên phải nuông chiều rồi.
Nhưng mà.....
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thanh-nghien-nhu-mong/16.html.]
Năm xưa ta đã làm những chuyện gì ghê tởm?
Bàn tay ta nhẹ nhàng nhấc lên, đếm từng cử chỉ kỹ lưỡng trên đầu ngón tay, không ngừng nghỉ, từ việc dẫn dắt họ lên cây để tìm kiếm tổ chim và xuống sông bắt rùa, đến việc lôi kéo họ tham gia những trò chơi thịnh hành như "gia đình" và thậm chí là những cử động âu yếm, lặng lẽ hôn nhẹ lên má của cô nàng xinh đẹp.
Vậy nên không phải ta bị lừa, mà là ta đã lừa Hoài Lang từ lâu? Ta đã làm những chuyện gì không ra gì vậy? Đau khổ bắt đầu hồi tưởng.
Ta và Hoài Lang cùng tuổi, tính ra ta hơn hắn vài tháng. Khi ấy ta sáu tuổi, cùng ngoại tổ vào cung, còn chẳng biết trách nhiệm là gì, chiến trường là gì.
Khi ta sáu tuổi, ông nội và hoàng đế nói bâng quơ như đùa vui mà định ra chuyện nữ tướng, ta hoàn toàn không biết tướng quân nghĩa là gì. Lúc nhỏ ta là một con khỉ con chính hiệu, chỉ nghĩ mình rất oai phong, như một tên bá vương nhỏ thống trị đường phố và thậm chí cả hoàng cung, lại sùng bái những hiệp khách giang hồ trong thoại bản, tự cho mình có lòng nghĩa khí, là một thủ lĩnh trẻ con nổi tiếng, ai cũng gọi ta là "Tần tỷ tỷ".
Vậy nên một lần vào cung, ta gặp phải cảnh một nhóm người bắt nạt tiểu nương, không suy nghĩ gì liền ra tay tương trợ.
"Kẻ ốm yếu, ngươi chỉ biết làm phiền người khác! Kẻ ốm yếu, c.h.ế.t sớm đi cho rảnh!"
Rõ ràng là trẻ con cùng tuổi, nhưng lại nói những lời cay độc nhất với một tiểu cô nương đáng thương, bất lực. Ta nóng giận, vô cùng tức giận, đánh mấy tên nam tử mặc gấm vóc cho đến khi mặt mũi bầm dập, phải nhặt răng đầy đất.
Tiểu cô nương được ta cứu lại rụt rè kéo tay áo ta, nói chuyện từng câu từng chữ, sắc mặt tái nhợt.
"Tỷ tỷ, cảm ơn tỷ tỷ, tasẽ nói với phụ vương... " hoàng huynh nói sẽ không trừng phạt tỷ vì đã đánh hoàng tử.