Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thanh Nghiên Như Mộng - 17

Cập nhật lúc: 2024-05-25 19:05:09
Lượt xem: 142

Ta nào biết nàng định nói gì tiếp theo, chỉ cảm thấy tiểu cô nương trước mặt như sương mai dễ tan biến theo gió, vừa mong manh lại vừa đẹp đẽ. Một cảm xúc khó hiểu bỗng dâng trào, ta không suy nghĩ gì liền vỗ n.g.ự.c nói: "Nàng yên tâm, nàng không cần tìm phụ vương, sau này ta sẽ bảo vệ nàng!"

Có lẽ nàng vui quá, khẽ cười hai tiếng, ôm lấy n.g.ự.c thở dốc vài hơi, rồi mới khàn khàn đáp: "... Tốt, sau này tỷ tỷ sẽ bảo vệ muội."

Sau này, vì ấn tượng của ta về hắn chỉ là tiểu cô nương mặc váy hồng, nên hành vi của ta vô cùng ngang ngược, giờ nghĩ lại thật ghê tởm. Hỏi thử, lúc ấy ta làm thế nào để cõng được một đứa con trai, và làm thế nào để ôm một đứa con trai chạy tung tăng khắp nơi?

Ta còn tặng hoa cho một đứa con trai. Sau khi biết “tiểu cô nương" là công chúa ốm yếu, thường bị hoàng huynh bắt nạt, ta đã ôm đồm mọi việc vui chơi nhàn nhã của nàng, dẫn nàng đi chơi khắp nơi.

Ta luôn cảm thấy trong cung ngày tháng dài đằng đẵng, cần có chút gì đó mới mẻ. Vì vậy, cứ mỗi khi đến tháng Sáu, ta lại hái những bông hoa Vô Ưu đỏ rực trong nhà tặng nàng, và ở bên cạnh nàng.

Tên cúng cơm của ta là Vô Ưu, ta tặng nàng hoa Vô Ưu, chỉ mong nàng không bệnh tật lo âu, vui vẻ lớn lên. Ta đã tặng nàng kẹo Thái Tây, dế ta bắt được, mật hoa ngọt ngào, vịt quay giòn rụm của đầu bếp Đức Vượng Lâu.

Khi ấy, tiểu công chúa lúc nào cũng cau mày, chỉ khi gặp ta mới vui vẻ cười. Nàng dùng bàn tay mềm mại ôm lấy ta, cười hỏi: “Tỷ tỷ ơi, hôm nay chúng ta đi chơi ở đâu?"

Nàng dường như cũng ít khi kể với người khác về những gì mình làm vào ngày thường, vì khi nói với ta, nàng luôn vô cùng phấn khích. Khi nàng kiễng chân muốn ta hôn lên má, nàng cười tinh nghịch, như tiên nữ trong thoại bản, lại như cáo nhỏ ăn trộm tanh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thanh-nghien-nhu-mong/17.html.]

Khi ấy, ta còn ngây thơ chưa hiểu thấu chuyện phu thê, chỉ ngắm nhìn nụ cười của tiểu công chúa, trong lòng bỗng dưng dấy lên một ý niệm: sau này nếu cưới thê, nhất định phải rước về một người mỹ nhân như vậy, có đôi mắt lấp lánh khi cười, và nụ cười e ấp nở trên môi.

Chỉ tiếc chưa đầy một năm, ta đã bị ông nội giam lỏng trong phủ tướng quân, ngày ngày miệt mài rèn luyện, thân thủ võ nghệ mèo cào chuột cũng dần tiến bộ thành tráng sĩ nhà họ Tần.

Thỉnh thoảng ta cũng sai Hồng Phù, đứa trẻ sáu bảy tuổi, chân ngắn tay ngắn, đến cung điện tặng hoa Vô Ưu, tặng món gà luộc muối mà tiểu muội xinh đẹp yêu thích.

Nhưng năm bảy tuổi ấy, Hồng Phù trở về tay vẫn xách hộp thức ăn đầy ắp, hoa Vô Ưu trong túi nhỏ cũng đã héo úa, nhàu nát. Nàng ấy nói: "Tiểu thư, Ngũ công chúa và Ngũ hoàng tử đã cùng nhau đến núi Linh Hóa thanh tu dưỡng tâm hồn, e rằng đến trước khi trưởng thành sẽ không trở về."

Ta thất thần chán nản suốt một thời gian dài, nhiều lần mơ thấy, Ngũ hoàng tử, anh trai của tiểu công chúa, liệu có bắt nạt nàng ấy không? Nàng ấy sống tốt không? Sức khỏe đã khá hơn chưa?

Dần dần, những ký ức thuở ấu thơ xa xôi cũng trở nên mờ nhạt. Khi Hoài Khương trở lại, ta vẫn bảo vệ nàng ấy, không còn suy nghĩ ngây thơ "ta muốn cưới nàng" như thuở bé.

Hai chúng ta có nhắc lại chuyện thuở bé, chỉ là những chuyện nghịch ngợm cùng nhau. Ta không bao giờ ngờ rằng, những đứa đệ đệ mà ta từng che chở như con nhà vua trong cung điện năm xưa, cũng có thể tạo ra sự sai lệch trớ trêu như vậy.

Gió cuốn lá cây xào xạc, ta chợt nhớ ra, khi Ngũ công chúa đến thăm, vì sao Hoài Lang lại nói như vậy. Nói ra mới nhớ, hồi ấy chơi trò gia đình, hai chúng ta tay trong tay trao đổi nhau một mảnh giấy đỏ vẽ hoa, ta đỏ mặt nói cho hắn biết, tên cúng cơm của ta là Vô Ưu, ông nội nói chỉ người thân thiết nhất mới được gọi.

Loading...