Thanh Nghiên Như Mộng - 18
Cập nhật lúc: 2024-05-25 19:05:27
Lượt xem: 58
Hắn ngẩng cao gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn, cẩn thận gấp lại mảnh giấy đỏ, cất giữ kỹ lưỡng trong vạt áo.
“Tỷ tỷ ơi, chúng ta bắt tay hứa đi, sau này chỉ có ta mới được gọi tỷ là Vô Ưu tỷ tỷ."
"Được!"
Nhớ lại, ta chỉ có thể nói, ôi nghiệp! Nhưng giờ đây mọi chuyện đã xong xuôi, dù cho tiểu muội xinh đẹp Hoài Khương đột nhiên biến thành đệ đệ xinh đẹp Hoài Lang, thì dường như cũng…
Không tệ!
Ta gõ cửa, bắt đầu màn sám hối cảm động lần thứ ba của mình. Tạ ơn trời đất, ta đã vào được. Hoài Lang vẫn u buồn, hắn ngồi bên mép giường, miết tay không ngừng trên mảnh giấy đỏ phai màu.
Hắn hốc mắt, hít hít mũi, thấy ta đứng nghiêm chỉnh, càng tủi thân nói: “Ta tưởng rằng vì sao đêm tân hôn tỷ không động phòng với ta, không thực hiện lời hứa năm xưa, hóa ra từ đầu tỷ đã nhận nhầm người?"
Ta vắt óc suy nghĩ muốn nói gì đó để xoa dịu bầu không khí, nhưng đầu óc lại trống rỗng. Bỗng chốc, ta nhớ ra lời dạy dỗ ân cần của ông nội, bỗng như được khai sáng.
Ta nhào vào Hoài Lang, dùng hết sức bình sinh dỗ dành "Sẽ không bao giờ xảy ra nữa."
Hoài Lang ôm chặt ta, sắc mặt có phần dịu lại. Ta thầm vui mừng, đúng là kinh nghiệm của thế hệ trước bị phu nhân đánh đòn mà có được, quả thật hữu ích.
Hắn nhẹ nhàng ngẩng đầu, trán ấn chặt lên môi ta, hơi thở ấm áp phả vào mang lại cảm giác ái muội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thanh-nghien-nhu-mong/18.html.]
"Tỷ tỷ ơi. Chuyện trước kia, bỏ qua đi, không sao cả. Ta chỉ muốn biết, tỷ, cũng thích ta chứ?"
Giọng nói van xin của hắn khiến tim ta tan chảy như nước mùa xuân. Hắn là mỹ nhân yếu đuối này, dù có thể giương cung b.ắ.n tên, cũng cần được người ta nâng niu, yêu thương.
"..."
Ta chặn lại hành động cựa quậy của hắn, hắng giọng, quay đầu nhìn ra chỗ khác: "Thích."
“Tỷ nhìn ta, nói lại lần nữa," hắn mắt sáng rỡ, "Dù ta thế nào, tỷ cũng sẽ thích, không quan tâm, đúng không?"
Cứu mạng!
Ai chịu nổi đây?
Ta ấp úng mãi, mới dám nhìn vào mắt hắn, đụng phải nốt ruồi ở khóe mắt hắn. Sao ta lại quên mất nốt ruồi này? Từ trước đến nay luôn là hắn.
Và trong mắt hắn từ trước đến nay chỉ có ta, trong sáng và rạng rỡ. Ta buột miệng nói: "Ta thích ngươi."
“Ta cũng thích tỷ," hắn không biết lấy sức từ đâu, lật người đổi vị trí
Hắn vô tội hỏi: "Tỷ ơi, chúng ta làm lại đêm tân hôn đi."
Tóc hắn buông xõa, mái tóc xanh như thác đổ, trong mắt chứa đựng núi non sông nước, ngút ngàn sao trời. Ta chăm chú nhìn yết hầu khẽ nhấp nhô của hắn, vô thức nói: "Được."