THANH XUÂN BỊ BỎ LỠ - C14
Cập nhật lúc: 2024-09-17 17:00:56
Lượt xem: 141
Từ Thịnh Châu hoảng loạn lấy chiếc hộp nhung trong túi ra.
“Sơ Sơ, chúng ta kết hôn đi.”
“A! Chị Thẩm Sơ, mặt em đau quá, chị xem xem có bị biến dạng không.”
Khoảnh khắc Từ Thịnh Châu mở hộp ra.
Đoàn Lập Trạch lập tức ôm mặt, đau đớn kêu lên.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Tôi hoàn toàn không quan tâm đến những gì Từ Thịnh Châu nói.
Lo lắng quay lại nhìn khuôn mặt vừa bị đánh của Đoàn Lập Trạch.
Anh vừa nói vừa khiêu khích liếc nhìn Từ Thịnh Châu.
“Chị Thẩm Sơ, anh họ của em xuống tay tàn nhẫn quá.”
“Chắc chắn bị biến dạng rồi, chị sẽ không thích em nữa.”
“Sao có thể vậy được, dù có biến thành cái gì em vẫn sẽ thích anh.”
Tôi biết Đoàn Lập Trạch cố ý.
Hét lên khoa trương như vậy.
Nhưng anh ấy thích tôi, tôi cũng thích anh ấy.
Tôi cảm thấy rất vui khi anh ấy làm hành động trẻ con như vậy chỉ vì ghen tị.
“Sơ Sơ……”
Khi Từ Thịnh Châu ở bên ngoài nhìn thấy tôi đối xử với Đoàn Lập Trạch bằng giọng điệu dịu dàng như tôi đã từng đối xử với hắn, mặt hắn tái mét.
Dường như sắp nứt ra.
Giọng nói của hắn khàn khàn: “Sơ Sơ, đừng làm vậy với anh.”
Tôi quay lại.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt ấy, trong lòng không chút d.a.o động.
“Từ Thịnh Châu, anh biết rõ tại sao mẹ tôi lại ch, nhưng anh vẫn muốn tìm phụ nữ bên ngoài làm tôi chán ghét.”
“Đáng lẽ anh nên nghĩ chuyện đó vào cái ngày anh lừa dối tôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thanh-xuan-bi-bo-lo/c14.html.]
“Một người đàn ông ngoại tình, tôi không cần.”
Đoàn Lập Trạch đổ thêm dầu vào lửa: “Chị Thẩm Sơ, em sẽ không như vậy đâu.”
“Em rất chung thủy.”
Sau khi tôi đóng cửa lại, vẻ mặt Đoàn Lập Trạch lập tức suy sụp.
“Anh ta cầu hôn em!”
Trông rất tức giận.
Tôi kiễng chân hôn lên môi anh: “Em không thích anh ta, sẽ không cưới anh ta.”
Đoàn Lập Trạch trợn mắt: “Em thích anh, nên phải gả cho anh.”
Tôi bật cười.
Anh ấy giống như có phép thuật.
Khi chiếc nhẫn kim cương size trứng chim bồ câu màu hồng xuất hiện trước mặt, tôi choáng váng một lúc lâu mới định thần lại.
Nhìn người đàn ông đang quỳ trên mặt đất.
“Thẩm Sơ, anh sẽ luôn đối xử tốt với em.”
Ánh mắt ánh nóng bỏng và chân thành.
Tôi không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng hiện tại, tôi không thể từ chối anh ấy.
20.
Khi Lâm Lâm nhìn thấy chiếc nhẫn rực rỡ trên tay tôi, cô ấy ngạc nhiên đến há cả miệng.
Giơ ngón tay cái lên.
“Em trai không chỉ sức lực tốt mà còn hành động rất nhanh nhẹn.”
Tôi bị cô ấy chọc cười.
“Nghe nói Từ Thịnh Châu bây giờ đang ở Bắc Kinh?”
Tôi gật đầu.