THANH XUÂN BỊ BỎ LỠ - C15
Cập nhật lúc: 2024-09-17 17:01:04
Lượt xem: 155
Xe của hắn dạo này ngày nào cũng đỗ dưới tầng công ty của tôi.
Hắn nói hắn không quan tâm việc tôi ở bên cạnh Đoàn Lập Trạch.
Hắn ngoại tình một lần, tôi một lần.
Hòa nhau, miễn là sau này cùng nhau sống tốt.
Tôi bị lời nói của Từ Thịnh Châu làm cho tức giận đến mức choáng váng.
Hắn ngoan cố tin rằng tôi ở bên Đoàn Lập Trạch là để trả thù hắn.
Tôi không phải người nhàn hạ như vậy.
Chi nhánh ở Bắc Kinh mới thành lập, với tư cách là người phụ trách, tôi bận đến mức người đàn ông đang ở nhà còn nói rằng tôi vì công việc mà phớt lờ anh ấy.
Bất cứ khi nào có thời gian anh ấy đều đưa tôi đi chơi khắp nơi.
Ngay cả mẹ Đoàn cũng giúp chúng tôi chuẩn bị cho lễ cưới.
Nếu không phải vì thích, tôi sẽ bỏ ra một phần thời gian có hạn của mình để cùng anh ấy yêu đương.
Sau khi nói tạm biệt với Lâm Lâm.
Tôi lại nhìn thấy Từ Thịnh Châu ở bãi đỗ xe.
Hắn đang đứng cạnh xe tôi hút thuốc.
Trong vòng nửa tháng, hắn dường như đã sụt cân rất nhiều.
Xem ra có vẻ rất suy sụp.
“Sơ Sơ.”
Nhìn thấy tôi đến, hắn lập tức dập tắt điếu thuốc.
Tôi ghét mùi thuốc lá, hắn bắt đầu hút khi bị áp lực đè nặng trong một thời gian, nhưng vì tôi không thích nên hắn phải bỏ.
“Đừng tới đây nữa.”
Khi nhìn vào khuôn mặt ngượng ngùng và thận trọng của hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thanh-xuan-bi-bo-lo/c15.html.]
Cuối cùng tôi không nói lời gây tổn thương nào cả.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Hắn đã làm tổn thương tôi.
Nhưng không thể phủ nhận, mười năm qua hắn đã đánh đổi rất nhiều.
Hắn giúp tôi định hình lại thế giới giác quan của mình bằng tình yêu thương, biến tôi từ một Thẩm Sơ nhạy cảm tự ti thành một Thẩm Sơ tự tin và mạnh mẽ như bây giờ.
Tôi không muốn hận hắn.
Có yêu mới có hận.
Tôi không còn yêu hắn nữa, tự nhiên sẽ không còn lòng hận thù.
Trong suốt phần đời còn lại, hắn trong mắt tôi chỉ là anh họ của Đoàn Lập Trạch.
Ánh sáng trong mắt Từ Thịnh Châu từng chút một biến mất.
Hắn để lại một lời “Xin lỗi” rồi rời đi, lưng hơi khom xuống, mất đi một nửa khí chất phấn chấn trước đây.
“Chị Thẩm Sơ!”
Cách đó không xa, Đoàn Lập Trạch mở cửa xe, vẫy tay với tôi.
Sau đó bước về phía tôi.
“Không phải tăng ca à? Sao lại đến đón em?”
“Công việc không quan trọng bằng em.”
Anh ấy nắm lấy tay tôi, đan những ngón tay của chúng tôi vào nhau. Ánh hoàng hôn buông xuống rơi trên người chúng tôi, vẽ lên hai cái bóng dài.
“Hôm nay mẹ tự mình nấu cơm, đợi chúng ta về ăn tối.”
“Vậy chúng ta nhanh chóng về thôi, đừng để dì đợi lâu.”
Gió mùa thu làm tóc tôi tung bay.
Tôi nhìn những người bên cạnh.
Tương lai của chúng tôi chỉ vừa mới bắt đầu.