Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thanh xuân buông thả - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-08-07 15:43:16
Lượt xem: 32

Tôi không bao giờ liên lạc với Khúc Nam Tự nữa.

Tôi hoàn toàn từ bỏ cậu ta, ngay cả khi cậu ta muốn nói gì với tôi khi chúng tôi gặp nhau ở trường, tôi cũng sẽ giả vờ như không nhìn thấy, lướt thẳng qua cậu ta.

Tôi bắt đầu học tập chăm chỉ hơn, cho dù Hạ Tri Tình đã chế nhạo tôi là một con mọt sách chỉ biết lãng phí tuổi thanh xuân vô số lần đi nữa.

Tôi cũng không thèm quan tâm, sáng tôi dậy sớm hơn, tối đi ngủ muộn hơn, dành hết thời gian cho việc học trong khi bọn họ đang điên cuồng phung phí tuổi thanh xuân để yêu đương.

Kỳ thi liên trường cuối cùng, tôi giành được hạng nhất thành phố với số điểm 709.

Còn cái tên Khúc Nam Tự đã từng gắn liền với tôi đã hoàn toàn biến mất. Sự cạnh tranh vào năm cuối cấp rất khốc liệt, mọi người đều vùi đầu vào học, không tiến bộ thì chỉ có thể thụt lùi.

Đang lúc miệt mài học tập, tôi chợt nghe được tin tức lan truyền trong trường,

Hạ Tri Tình có thai rồi.

Cô ả và Khúc Nam Tự trốn học đi xem phim, trong bộ phim thanh xuân đó có một tình tiết nếm thử trái cấm, cả hai đều đang ở độ tuổi trẻ táo bạo, không kìm lòng được nên đã đi thuê một phòng trọ nhỏ.

Khúc Nam Tự không dám nói với bố mẹ, chỉ có thể lén lút đưa Hạ Tri Tình đi phá thai.

Nhưng cậu ta không có tiền, cũng không dám xin gia đình. Nghĩ tới nghĩ lui, cậu ta tìm đến tôi.

Tôi đã rất sốc khi nghe Khúc Nam Tự vay tôi hai nghìn tệ để phá thai cho Hạ Tri Tình.

Nhà họ Khúc rất giàu, bố Khúc là một doanh nhân có tiếng ở đây, trước kia tiền tiêu vặt của Khúc Nam Tự đều trên năm con số.

Nhưng sau khi cậu ta yêu đương với Hạ Tri Tình, gia đình đã cắt nguồn tài chính của cậu ta.

Đào Hố Không Lấp team

Tôi cười khẩy.

"Khúc Nam Tự, cậu và Hạ Tri Tình hại tôi không thể đi thi vật lý, giờ còn muốn vay tiền tôi à?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thanh-xuan-buong-tha/chuong-9.html.]

"Cậu nghĩ gì thế?"

Khúc Nam Tự cau mày: "Kiều Ngôn, tôi thực sự hết cách rồi, trừ cậu ra, tôi thực sự không biết phải tìm ai nữa."

"Không đời nào."

Tôi quay đầu bỏ đi.

Lại bị cậu ta gọi giật lại.

Khúc Nam Tự cắn răng nói: "Kiều Ngôn, vậy cậu trả lại mô hình tôi tặng cậu cho tôi đi."

"Đó là đồ tôi tặng cậu, bây giờ tôi muốn cậu trả lại cho tôi, thế được không?"

Tôi quay lại, nhìn chằm chằm vào chàng trai trẻ trước mặt.

Vẫn là gương mặt đó, vẫn biểu cảm đó.

Nhưng dường như cậu ta đã trở thành một người mà tôi hoàn toàn không quen.

Tôi vẫn nhớ lúc Khúc Nam Tự đưa mô hình cho tôi, cậu ta hào hứng kể với tôi cậu ta đã lắp mô hình này bao lâu, còn bảo tôi nhất định phải trân trọng nó.

Tôi còn xót xa cậu ta tốn nhiều thời gian như vậy, tuy trách móc nhưng trong lòng tôi rất vui.

Chàng trai ôm mô hình khổng lồ đứng cạnh cây dành dành, làn gió đêm mang theo hương thơm dịu nhẹ.

Cậu ta cười, mắt cong cong: "Mình không mệt."

"Miễn cậu thích là được."

Thế mà bây giờ cậu ta muốn lấy lại mô hình về mang đi bán để có tiền cho bạn gái phá thai.

 

Loading...