Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 184

Cập nhật lúc: 2024-09-21 20:54:26
Lượt xem: 58

Biết bọn nhỏ thích chơi rút thăm trúng thưởng, lần này Ninh Viễn Hàng cũng không tham dự, đem hai cơ hội của mình đều nhường cho bọn họ.

Ngoại trừ anh, rất nhiều người cũng đặc biệt gọi người nhà đến giúp dọn đồ, nhìn thấy bọn nhỏ trong nhà cũng rất thích thú với trò bốc thăm trúng thường này, nên cũng rất hào phóng mà đem cơ hội bốc thăm trúng thưởng nhường cho bọn họ, cho nên hành động của Ninh Viễn Hàng cũng không tính đặc biệt.

Lần trước thấy em gái bốc thăm thăm trúng thưởng, Ninh Hiên liền có chút muốn chơi.

Lúc ấy cậu với em gái đã thương lượng, Tiểu Tại Tại đáp ứng để cho cậu một cơ hội, cho nên lần này hai lần cơ hội liền chia đều cho hai anh em này.

Ninh Hàn và Ninh Hàng tỏ vẻ trò chơi ấu trĩ này họ không có hứng thú, bọn họ chỉ là tới để giúp dọn đồ về nhà thôi.

Tuy rằng quyết định muốn chia đều, nhưng chia như thế nào lại là một vấn đề nữa..

Rốt cuộc có hai loại bốc thăm trúng thưởng không giống nhau.

“Chúng ta oẳn tù xì đi, người thắng sẽ được chọn, người thua thì sẽ phải lấy cái còn lại.” Ninh Hiên nghĩ, cùng em gái thương lượng.

“Được.” Tiểu Tại Tại không có ý kiến.

Thừa dịp những người khác còn đang bốc thăm trúng thưởng, không đến phiên bọn họ, bọn họ ngầm bắt đầu rồi chơi oẳn tù xì.

Ba ván thì Ninh Hiên thắng ba, Tiểu Tại Tại thua.

“Anh ba chọn đi.” Tiểu Tại Tại lùi lại một bước, sẵn sàng chịu thua.

Ninh Hiên do dự một chút.

Thật ra cậu muốn chọn bốc phần vật thật, nhưng là chú ý tới ánh mắt của em gái mang theo phần khát vọng với phần bốc thăm này, nên quay đầu chọc bốc phiếu.

Đợi một lát, sau khi đến phiên cậu, cậu đi lên duỗi tay bốc được một tờ giấy.

Lấy ra một tấm phiếu xe đạp.

Ánh mắt hâm mộ của toàn xưởng tức khắc tập trung lại đây, có người ghe tị cố ý đi đến trước mặt Ninh Viễn Hàng nói: “Phó xưởng trưởng, con nhà ngài thật may mắn.”

Thần sắc Ninh Viễn Hàng đạm nhiên: “Ừm, vận khí của bọn nhỏ xác thật đều rất tốt.”

Chạm vào cái đinh mềm, thần sắc người nọ căm giận, lại ngại thân phận của Ninh Viễn Hàng mà không dám nói gì, chỉ có thể nổi giận đùng đùng mà xoay người rời đi.

Ninh Hiên bốc xong đến lượt Tiểu Tại Tại.

Tiểu Tại Tại có chút khẩn trương nuốt nước miếng, đưa tay chạm vào hộp gỗ.

Lấy ra một tờ giấy.

Mở ra xem, không phải là ba giải lớn, có chút tiếc nuối nhỏ, phía trên viết con số ‘ 66 ’, đối ứng với dãy phần thưởng bên trên tìm được giải thưởng số 66.

Là hộp cơm mới nhất có tác dụng cách nhiệt.

Bé bốc trúng hộp cơm?

Tiểu Tại Tại: “……”

Cảm giác giống như bị cái phần thưởng này sỉ nhục.

“Phụt!” Trong đám người có người cười, bị Tiểu Tại Tại nhạy bén mà nghe thấy, bé hung hăng trừng qua, liền thấy Quý Tử Nhiên đúng sau lưng Chương Ninh.

Hóa ra cậu ta cũng bị lão mẹ nhà mình kéo đi đảm đương chức trách cu li.

Tuy rằng là người quen, nhưng là đối phương cười nhạo bé vẫn là không thể tha thứ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-184.html.]

Tiểu Tại Tại quyết định không bao giờ chơi với tên đó nữa.

Bé tức giận mà hừ nhẹ một tiếng, ôm chặt hộp cơm của mình, chạy tới bên người các anh trai, để lại cho Quý Tử Nhiên một cái cái ót.

Để cho cái tên đó biết cái gì là ‘ trở mặt ’!

Hình như đang tức giận nhỉ.

Quý Tử Nhiên sờ sờ mũi, thấp giọng nói với lão mẹ nhà mình một tiếng, sau đó cọ tới bên người Tiểu Tại Tại, ngồi xổm xuống, duỗi tay nhẹ nhàng chọc má bé.

Tiểu Tại Tại trốn ở phía sau lưng của anh cả không để ý tới cậu ta.

Quý Tử Nhiên thấy thế còn muốn tiếp tục đuổi theo, lại bị Ninh Hàn bắt lấy sau xách cổ áo lên: “Cậu định làm cái gì thế?”

Ninh Hàng bên cạnh cũng lạnh nhạt mà nhìn thẳng cậu ta.

Người này lén lút mà thò qua quấy rầy em gái anh, coi mấy người bọn họ không tồn tại sao?

Phát giác bản thân bị vây quanh, trong lòng ám đạo không ổn.

Quý Tử Nhiên ngượng ngùng cười, bị túng đặc biệt mau.

Cậu nắm tay hài hước cầu xin sự thương xót: “Các vị đại ca, tiểu nhân sai rồi, vừa rồi chỉ là tôi nhìn thấy em gái chúng ta sinh khí, cho nên muốn lại đây dỗ dành bé.”

“Em gái ai? Đó là em tôi, cậu muốn em gái thì kêu mẹ mình sinh cho cậu một bé đi.”

Ninh Hàn trợn tròn mắt, lập tức khiến Quý Tử Nhiên sợ rụt cổ.

Cậu ủy khuất ba ba nói: “Huynh đệ à, cậu cũng không phải không biết chuyện nhà tớ, nếu là mẹ tớ có thể nguyện ý cho tớ thêm một em gái, tớ đây cũng không phải hạ thấp đi thèm thuồng em gái nhà người ta.”

Chương Ninh-mẹ của Quý Tử Nhiên coi sự nghiệp là mạng sống.

Cơ hồ hơn phân nửa thời gian của cô đều phụng hiến cho công tác, có thể trong lúc trăm vội bớt thời giờ sinh hạ một Quý Tử Nhiên cũng đã không tồi, nếu muốn kêu cô sinh thêm một phiền phức thứ hai?

Tuyệt đối không có khả năng!

Anh em Ninh gia và Quý Tử Nhiên cũng coi như là đồng học nhiều năm, tình huống trong nhà lẫn nhau là như thế nào đều biết, nhưng đây cũng không phải là lý do để tên kia tới đoạt em gái nhà bọn họ.

Cho nên đương nhiên.

Cái tên ‘ lòng muông dạ thú ’ này, đáng bị không lưu tình nên xua đuổi đi.

Tiểu Tại Tại tránh ở phía sau anh trai, dò ra nửa cái đầu, nhìn thấy bộ dáng Quý Tử Nhiên thê thảm, nhịn không được cười.

Vừa anh ấy cười nhạo bé, hiện tại bé cười trả về, rất công bằng.

Thời điểm bọn nhỏ ghé vào chau chơi đùa, phúc lợi cuối năm của mọi người đều được phân chia tốt.

Ninh Viễn Hàng được phân cho một bao lì xì không rõ là bao nhiêu, một túi bột mì, một túi gạo, một thùng dầu ăn lớn, hai hộp bánh quy, hai hộp điểm tâm, hai bao kẹo sữa thỏ trắng, còn có một hộp trái cây đồ hộp cùng một thùng nước có ga.

Những đống đồ chất thành một ngọn đồi, thậm chí nó còn tạo cho người ta cảm giác không biết nên bắt đầu từ đâu.

Dù có nặng đến đâu, thì vẫn phải vác đống này về nhà.

Ninh Viễn Hàng và Ninh Hàn là có sức lực lớn nhất, bọn họ cũng là người vác đồ nặng nhất, còn lại Ninh Hàng và Ninh Hiên hai anh em chia đều, ngay cả Tiểu Tại Tại, cũng phải giúp đỡ ôm hai bao kẹo sữa thỏ trắng.

Người một nhà thắng lợi trở về nhà.

Và còn rất nhiều người khác trong cũng giống như họ.

Những người trong số họ mang nhiều đồ đạc đến khu đình, tập trung thành một con suối dài, thành cảnh quan của thời đại, được một phóng viên vô tình chụp được bức ảnh không biết họ đến từ đâu.

Loading...