Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 185
Cập nhật lúc: 2024-09-21 20:54:49
Lượt xem: 43
"Hừ, tay đau quá!"
Mới vừa đến gia, Ninh Hiên liền lập bỏ ngay cái hộp trái cây đóng hộp đang ôm trong ngực đặt lên bàn, xoa bóp hai cánh tay đau nhức.
Những người khác cũng bị trọng lượng của vật ép tới có chút không thoải mái, nhưng không ai giống cậu, biểu hiện khoa trương đến như vậy.
Tiểu Tại Tại chất hai gói kẹo sữa thỏ trắng lên lon trái cây, mà anh ba vừa đặt xuống, sau đó ngồi bên cạnh anh ba, nhìn ba ba và anh trai lần lượt bê mọi thứ về rồi lại lần lượt đặt đồ lên.
Bởi vì phúc lợi được phân hầu hết đều là đồ ăn, cho nên đến chất đống ở trong phòng bếp.
“Ba, con trai của ngài bốc cho ngài một tấm phiếu xe đạp, ba cầm đi.”
Nghỉ đủ rồi, Ninh Hiên lại từ trên sô pha nhảy xuống, khoe khoang cầm phiếu mình vừa bốc được, đang quơ quơ trước mặt Ninh Viễn Hàng.
Ninh Viễn Hàng nhận phiếu, cất vào trong túi.
Nhà bọn họ đã có hai chiếc xe đạp, tạm thời vẫn đủ dùng, trong thời gian ngắn chưa cần lại mua, cho nên tấm phiếu này muốn xử lý như thế nào, vẫn nên cất đi, chờ vợ về nhà lại nói.
Tô Hân Nghiên mang theo bà Ninh đi bệnh viện để kiểm tra thân thể.
Bà Ninh rốt cuộc cũng đã nhiều tuổi, năm nào cũng phải đi khám sức khỏe để gia đình yên tâm.
Lúc này trong viện, mẹ chồng nàng dâu hai người đang chờ biên bản giám định.
Vì chỉ là khám sức khỏe định kỳ, không thực hiện các hạng mục khám quá phức tạp nên nhận được kết quả rất nhanh chóng.
Hết thảy đều bình thường.
Đây đã là kết quả khiến người nhà yên tâm nhất.
Nhận kết quả kiểm tra sức khỏe của mẹ chồng, Tô Hân Nghiên nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Mẹ, thân thể của mẹ chính là càng ngày càng khỏe mạnh.”
Cô nói chính là nói thật.
Trước kia bà Ninh cũng tới làm cuộc kiểm tra sức khỏe thường xuyên, thân thể mặc dù không có gì vấn đề lớn, nhưng cũng thường bị quấy rầy bởi mấy bệnh lặt vặt.
Có lẽ trong thời gian gần đây bà sống cũng vui vẻ thảnh thơi, nhận thức và nói chuyện với nhiều người hợp cách sống, ngày nào bà cũng đi dạo, cuộc sống thoải mái, thể chất cũng khá lên.
Nhận được kết quả tốt, mẹ chồng nàng dâu hai tâm tình không tồi mà về nhà.
Mới vừa tiến gia môn, đã bị một đống vật phẩm trên bàn làm hoảng sợ.
“Các người đây là đi cướp Cung Tiêu Xã à?” Tô Hân Nghiên kinh ngạc nói.
“Đây là phúc lợi trong xưởng ba ba phát.” Tiểu Tại Tại giúp đỡ giải thích nói.
Ninh Viễn Hàng lúc này vừa lúc từ trong phòng bếp đi ra, bị vợ bắt được hỏi: “Nhà máy của các anh phát tài à?”
“Không sai biệt lắm.” Đáy mắt anh chứa hàm ý cười, gật gật đầu.
Tựa hồ cảm thấy kinh hỉ này còn chưa đủ, anh lại từ trong túi lấy ra một cái bao lì xì thật dày, cùng với tấm phiếu mà con trai bốc được đưa cho vợ như hiến vật quý: “Đây, nộp lên.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-185.html.]
“Thứ gì?”
Tô Hân Nghiên nghi hoặc mà tiếp nhận.
Đầu tiên cô liếc nhìn tấm phiếu xe đạp, không ngạc nhiên lắm bỏ qua, mà thay vào đó, cô mở phong bì màu đỏ ra, đã bị một chồng tiền dày cộp bên trong làm lóa mắt.
Cẩn thận đếm lại.
Tổng cộng có 120 đồng, đã bằng với hai tháng tiền lương của Ninh Viễn Hàng.
“Nhà máy của anh thật đúng là hào phóng.” Tuy nói như vậy, nhưng động tác lấy tiền của Tô Hân Nghiên lại phi thường nhanh nhẹ thậm trí còn không thừa lấy một động tác nhỏ nào.
Có phúc lợi nhà máy Ninh Viễn Hàng phát, hơn nữa Tô Hân Nghiên và bà Ninh trữ hàng hàng tết, năm nay Ninh gia đón Tết phải gọi là như nhà giàu thời trước.
Cụ thể nó đã được thể hiện ở chỗ, bao lì của bọn nhỏ
Tiểu Tại Tại tránh mọi người ở trong ổ chăn, lặng lẽ mở ra bao lì xì mình nhận được, đếm đếm, tổng cộng có mười đồng đâu!
Trong đó ba ba lì xì nhiều nhất , cho năm đồng, nãi nãi cho tám đồng, mẹ cho hai đồng, vừa lúc cộng lại được mười đồng.
Sau khi đếm tiền, bé lại cẩn thận bỏ tiền vào phong bao đỏ, rồi cất vào trong hộp gỗ nhỏ.
Sau khi khóa hộp gỗ nhỏ xong xuôi, Tiểu Tại Tại lon ton ra ngoài và ăn bánh bao cùng cả nhà để đón giao thừa.
Răng rắc một chút.
Cảm giác bản thân cắn được vật gì đó rất cứng, Tiểu Tại Tại há mồm nhổ ra, lại là một đồng tiền xu.
Bà Ninh cười vui vẻ mà nói: “bé con ăn được bánh bao có tiền, sang năm có vận may cực tốt!”
Trong nhà những người khác cũng đều nở nụ cười, trong đó Tô Hân Nghiên cười đến có thâm ý nhất, năm nay đến rồi, chính là năm 1977.
Cô đợi lâu như vậy.
Một năm vận mệnh biến chuyển, rốt cuộc cũng đã tới rồi.
Năm mới qua đi, Tô Hân Nghiên càng thêm khua chiêng gõ mõ ôn tập.
Lần này không chỉ có một mình cô nỗ lực học, còn lệnh cưỡng chế chỉ cần chồng ở nhà, phải bồi cô cùng nhau học.
Tuy nói không rõ vì sao thái độ của vợ tự nhiên nghiêm túc như thế, nhưng việc học tập chung quy không phải một chuyện xấu, cho nên Ninh Viễn Hàng cũng thuận theo ý cô, bồi cô cùng nhau học tập.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Đảo mắt đã đến mùa hè.
Ninh Hàn và Ninh Hàng chính thức tốt nghiệp cao trung.
Nhưng hai anh em lại gặp phải một khốn cảnh.
Không có trong danh sách đại học Công Nông Binh sinh, bọn họ lên không được đại học.
Hiện tại ở bọn họ trước mặt có hai con đường, con đường thứ nhất, nghĩ cách vào danh ngạch đại học Công Nông Binh, đi vào đại học, con đường thứ hai, ở trấn trên tìm kiếm một cơ hội, đi tìm một phần công tác.