Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 218
Cập nhật lúc: 2024-10-03 16:21:30
Lượt xem: 50
“Chỉ là sau này quốc gia lâm vào nguy nan, vì chi viện cho tổ quốc, gia sản đều được ông nội anh quyên tặng ra ngoài hơn phân nửa, ông nội Hai người anh của ông nội anh cũng đi chiến trường. Tiếc rằng cuối cùng…… không thể trở về được nữa.”
“Đến thế hệ của ba anh, bởi vì Ninh gia chỉ còn lại mỗi mình ông ấy là độc đinh, cho nên bà nội c.h.ế.t sống ngăn không cho phép ông ấy ra chiến trường, nhưng ông ấy vẫn luôn một lòng yêu nước, không cho ông ấy ra chiến trường thì ba anh cống hiến ở phần khác, số tài sản còn lại trong nhà cứ như vậy lục tục được ông ấy quyên tặng ra ngoài, chỉ để lại ba căn nhà này, bởi vì ba căn nhà này là của hồi môn của bà nội và mẹ anh, tư tưởng của người già là của hồi môn của vợ là thuộc sở hữu của vợ, không thể động vào, cho nên mới không bị quyên ra ngoài.”
Câu chuyện về ngôi nhà phía sau được bà Ninh kể cho con trai nghe, năm đó Ninh Viễn Hàng còn quá nhỏ, không thể nhớ kỹ được nhiều chuyện.
Trong trí nhớ thời thơ ấu của anh, phần lớn là những tháng ngày lang bạt kỳ hồ chạy nạn.
Khả năng cũng là bởi vì điều này, dưới đáy lòng anh luôn chôn một nguyện vọng.
Anh muốn bảo vệ quốc gia, bảo vệ những tháng ngày yên bình này, để quốc gia không bị rung chuyển, để cho bọn nhỏ không phải trải qua một tuổi thơ bi kịch giống như anh, để cho mọi người được cơm no áo ấm...
Cho nên sau khi anh lớn lên, liền không màng việc mẹ phản đối, dứt khoát lựa chọn tòng quân, chỉ tiếc……
Trong vô thức, anh đưa tay ra và chạm vào chân mình.
Tuy vết thưởng ở chân của Ninh Viễn Hàng đã khỏi hẳn, hiện tại đi đường có thể giống như người bình thường, thậm chí còn có thể chống đỡ việc anh mỗi ngày đều rèn luyện chạy bộ vào sáng sớm.
Nhưng chỉ có mình anh và vợ biết, mỗi khi ngày mưa, hoặc là lúc thời tiết rét lạnh ẩm ướt, vết thương ở chân của anh sẽ nhức nhối khó nhịn.
Có đôi khi thậm chí còn đau đến mức cả đêm không tài nào ngủ được, còn phải liên lụy đến vợ thức trắng đêm chăm sóc anh.
Nhưng bệnh này vô pháp trị tận gốc, chỉ điều hòa và làm dịu.
Nhưng so với việc bị què chân, trở thành người tàn tật, chỉ để lại chút di chứng này cũng coi như là may mắn rồi.
Ninh Viễn Hàng đang m.ô.n.g lung trong dòng suy nghĩ của bản thân đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, không khỏi ngẩng đầu nhìn.
Lại thấy trong không biết khi nào cô con gái đang ngủ mơ màng trở mình, cả người đều đè lên cánh tay của anh, đem bàn tay to của anh trở thành ôm gối, còn đáng yêu chép chép cái miệng nhỏ, nghiêng đầu rúc vào nách của anh, ngủ ngon lành.(khiếp ko chê hôi nách hả trời ......)
“Tiểu gia hỏa.”
Khóe môi không tự giác được mà gợi lên một nụ cười sủng nịch, một bàn tay khác lại nhẹ nhàng đưa qua rồi lại nhẹ nhàng xoa cái đầu nhỏ đó, cảm nhận được xúc cảm thoải mái khi lòng bàn tay chạm vào lông xù xù, nhịn không được lại xoa thêm vài cái.
“Ân ngô……”
Tiểu Tại Tại không cao hứng khi đang chơi cờ với Chu Công thì bị quấy rầy , nhíu mày, trong miệng phát ra một vài âm thanh bất mãn.
“Đừng trêu con bé nữa.” Tô Hân Nghiên nhẹ nhàng đánh vào mu bàn tay của chồng, trừng mắt liếc mắt nhìn anh một cái.
Ninh Viễn Hàng hướng về phía vợ nở một cười nụ ngượng ngùng, nói: “Thật ra trong ba căn nhà kia có hai căn ở thủ đô, một căn nhà khác thì ở tại Quảng Thành, Quảng Thành thì tạm thời chúng ta không rảnh đi, nhưng hai căn nhà ở thủ đô kia thì có có thể nhìn một cái, có lẽ có trong hai căn đó có thể có một căn ở được, chúng ta tạm thời không cần mua nhà nữa.”
Sở dĩ tối nay anh đề cập chuyện này với vợ cũng là với kế hoạch này.
Còn rất ít người có nguyện ý mua bán nhà ở tư nhân, rốt cuộc chính sách vẫn chưa được mở cửa, thủ đô lại còn là trung tâm chính trị thì tất nhiên việc giám sát kiểu này chỉ càng chặt chẽ hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-218.html.]
Cho nên bọn họ thật sự khó có thể ở bên kia mua được một căn nhà thích hợp.
Nếu như thế, thì tạm thời chấp nhận ở một căn nhà ở được trong hai căn.
Lùi lại một bước, nếu hai nhà thật sự không ở được, dù sao nhà ở vẫn có thể cho bọn nhỏ nhập hộ khẩu, việc bọn nhỏ đi học cũng không chậm trễ.
Mà vấn đề khó khăn nhất của việc đi học đã được giải quyết, còn những rắc rối nhỏ khác như nên ở đâu lâu dài cũng không phải là vấn đề lớn.
Chồng cũng đã nói hết những điều cần nói, Tô Hân Nghiên cũng không phải không hiểu ý anh.
Tạm thời anh không muốn mua nhà.
Ít nhất chính sách của quốc gia chưa cho phép quang minh chính đại giao dịch bất động sản.
Nếu như thế, Tô Hân Nghiên cũng lựa chọn tôn trọng ý của anh, gật đầu nói: “Được, đều nghe theo anh.”
Được sự thấu hiểu và ủng hộ của vợ, Ninh Viễn Hàng không khỏi mỉm cười, vươn tay nắm lấy bàn tay trắng mịn của cô, đặt lên môi hôn lên, ôn nhu nói: “Cảm ơn em, Hân Nghiên.”
“Cảm ơn cái gì? Chuyện này cần gì phải cảm ơn chứ.” Không hiểu được sự cảm động của chồng, Tô Hân Nghiên gây mất hứng nói.
Ninh Viễn Hàng: “……”
Đáy lòng ngưng được một chút nhu tình mật ý thì lại trong nháy mắt tan biến không còn một mảnh.
Nếu không phải con gái còn đang ở đây……
Thôi bỏ đi, sáng mai còn phải lên xe lửa đâu.
Mang theo chút cảm xúc buồn bực, Ninh Viễn Hàng giải thích một vấn đề nghiêm trọng khác với vợ mình.
"Cỗ máy mới được nghiên cứu ở xưởng máy móc bên này đã hoàn thành. Sau khi có kết quả, phía trung ương trên kia sẽ gọi một bộ phận kỹ thuật chủ chốt của nhà máy đến Viện Nghiên cứu Thủ đô để trao đổi học thuật với các kỹ thuật viên bên đó. Nhân tiện, họ cũng sẽ tham gia vào một dự án nào đó. Đó là một dự án lớn, anh cũng không thể nói cho em biết kế hoạch cụ thể là gì, nhưng khi lúc chúng ta khởi hành vào ngày mai, chúng ta sẽ có một vài người đồng hành cùng. "
Cũng không thể nói rõ trước khi anh mua vé thì đã nhận được thông báo từ phía trên, hay là sau khi mua vé mới nhận được thông báo từ phía trên.
Dù sao trước khi lên xe, Ninh Viễn Hàng cảm thấy bản thân mình cần thiết phải nói rõ ràng với vợ.
Miễn cho đến lúc đó bị đánh trở tay không kịp, vợ giận cũng khó mà dỗ được.
Nghe những lời này, sự chú ý của Tô Hân Nghiên không phải vào vấn đề phía trên, mà đã quay xe, dừng ở một vấn đề khác.
“Nếu nói như vậy, lúc anh đi ra ngoài học ở đại học, còn nhân tiện đi công tác?”
Không nghĩ vợ lại để ý điều này, Ninh Viễn Hàng ngây người một lúc, lúc này mới bất đắc dĩ nói: “Ừm, anh vốn dĩ muốn khi lên thủ đô rồi mới nói cho em biết, chuẩn bị tạo một cái kinh hỉ cho em.”
Phía trên sau khi biết được chuyện Ninh Viễn Hàng trúng tuyển vào đại học, nên sau khi tham khảo ý kiến của lãnh đạo nhà máy, xin ý kiến chỉ đạo của cấp trên, họ quyết định đồng ý cho anh đi học, khi anh ra ngoài học thì sẽ giữ lại vị trí của anh, nhưng tiền lương sẽ bị đình chỉ.
Hơn nữa nghỉ đông và nghỉ hè anh còn phải trở về tiếp tục công tác.