Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 219
Cập nhật lúc: 2024-10-06 16:17:55
Lượt xem: 34
Không ngờ, tình cờ lại gặp được chuyện trao đổi học thuật cùng kĩ năng của các kĩ thuật viên.
Mỗi một kỹ thuật viên đối với nhà máy tới mà nói đều là đại bảo bối, mà lần này đi là nhiều kĩ thuật viên, đây chính là bảo bối trong bảo bối, ngày thường đều được nhà máy cưng như cưng trứng hứng như hứng hoa.
Hiện tại lập tức phải đưa bọn họ ra ngoài, tuy nói cũng không phải là sẽ không trở lại, nhưng vẫn là làm cho người ta có chút không yên tâm.
Cho nên khẳng định phải có người đi theo bọn họ.
Hoặc là nói ‘ chiếu cố ’ thì thích hợp hơn.
Rốt cuộc thì mỗi một kỹ thuật viên đều chỉ có một lòng trầm mê nghiên cứu, đối với chuyện khác, ví dụ như kết giao các mối quan hệ linh tinh gì đó thì không rành.
Lúc này, họ cần một ai đó, và một người có chút tài năng để giúp họ giải quyết một số rắc rối nhỏ.
Vì không biết chắc chắn thời gian trao đổi học thuật này là bao lâu, có thể là vài tháng hoặc cũng có thể là vài năm.
Vì vậy, người này không nói là thường xuyên túc trực mà phải ở ngoài lâu, để có thể có mặt bất cứ lúc nào khi cần, nhưng không thể có lãnh đạo nào trong nhà máy đi cùng ra trong thời gian dài.
Hảo xảo bất xảo, lúc này Ninh Viễn Hàng phải đi thủ đô học tập, không phải là đã có ứng cửa viên sáng giá nhất rồi hay sao.
Cho nên chả cần phải lo lắng gì nữa.
Chức vị giữ lại, tiền lương không ngưng lại, tiếp tục làm việc, coi như là đi công tác, tiện đường thì đi học.
Ngay cả tiền vé xe cúng được nhà máy lo liệu luôn, đây cũng là những đãi ngộ của nhà máy dành cho nhân viên.
Phản ứng của Tô Hân Nghiên lại không vui vẻ như trong suy nghĩ của Ninh Viễn Hàng, ngược lại có vẻ có chút lo lắng: “Lại còn phải vừa học tập, lại còn bận tâm công tác, còn phải chiếu cố gia đình, anh không cảm thấy mệt hả?”
Tiền lương của chồng có bị dừng hay không đói với Tô Hân Nghiên kỳ thật không quan tâm.
Bản thân cô cũng có thể kiếm tiền được, thứ hai là tiền tiết kiệm trong nhà khá nhiều, lí do thứ ba là quan trọng nhất, cô biết sau khi vào đại học trường học sẽ trợ cấp, thậm chí nếu thành tích tốt, còn có thể nhận được học bổng của quốc gia.
Cho nên căn bản không cần lo lắng học phí và phí sinh hoạt linh tinh gì đó.
Bởi vậy, tiền lương của Ninh Viễn Hàng có dừng hay không, quả thực không gây ảnh hưởng nhiều lắm.
Điều cô quan tâm hơn chính là chồng một lúc phải làm nhiều việc như vậy? Thân thể có thể chịu được hay không?
Biết được vợ đang quan tâm mình, trong lòng Ninh Viễn Hàng ấm áp hẳn lên, cười an ủi cô: "Đừng lo lắng, những kỹ thuật viên đó ngày thường sẽ chỉ ở trong viện nghiên cứu làm nghiên cứu, sẽ không dễ dàng ra ngoài đâu. Về phần gia đình, ngoài anh ra không có mẹ và em ở đây sao? Còn có các con cũng đều đã lớn, con cái đều tự lo cho bản thân mình được, cho nên anh không cần lo lắng nhiều cho các con. "
Cũng chưa bắt đầu khai giảng, anh cũng không chắc chắn rằng mình có thể chiếu cố tốt việc học của mình hay không, đơn giản anh bỏ qua luôn.
Tô Hân Nghiên nghĩ đến hiện tại Tiểu Tại Tại đã biết rửa bát và tự giặt quần áo của bản thân, còn những đứa lớn hơn thì không cần phải nói, xác thật không cần bọn họ phải nhọc lòng chiếu cố, liền yên tâm hơn chút.
“Nếu anh cảm thấy quá mệt mỏi, nhớ kỹ còn có em ở đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-219.html.]
Cuối cùng cô đã nói câu này với chồng .
Dứt lời, hai vợ chồng cũng kết thúc cuộc nói chuyện này, nhắm mắt đi ngủ.
Chờ khi hô hấp của hai người dần dần trở nên đều nhịp, Tiểu Tại Tại vốn nên ngủ say lại mê mê hoặc hoặc mà mở bừng mắt, quay đầu nhìn ba mẹ, lại híp mắt đi ngủ rồi.
Tô Hân Nghiên và Ninh Viễn Hàng không ngờ rằng tuy giọng nói của họ vừa rồi không lớn lắm, nhưng lại quá gần, khiến cho bé khó có thể ngủ say giấc được.
Chỉ là Tiểu Tại Tại quá buồn ngủ, vẫn luôn nhắm mắt không nhúc nhích, lâm vào trạng thái nửa mộng nửa tỉnh.
Nhưng cuộc đối thoại của ba mẹ vẫn rải rác mà rơi chút ít vào tai bé.
Cũng may Tiểu Tại Tại không phải là người lắm mồm, cho nên dù bé có nghe được một ít bí mật, cũng không xảy ra chuyện gì lớn cả.
*
5 giờ rưỡi rạng sáng , khi ông trời chưa thức dậy.
Ninh gia cũng đã truyền đến vài tiếng nói.
Nghe động tĩnh bên ngoài, Tiểu Tại Tại mơ mơ màng màng mà mở mắt ra, tay nhỏ sờ soạng chăn muốn tiếp tục nắm mắt ngủ tiếp, lại bị mẹ bé cặp nách bế ra khỏi ổ chăn.
“Tạm thời đừng ngủ nữa, lên ăn cơm sáng, ăn xong chúng ta xuất phát.”
Đầu nhỏ ngốc manh lảo đảo: “Xuất phát?”
Tiểu nãi âm còn lộ ra chút giọng mũi mềm mại, giống như đang làm nũng.
Tô Hân Nghiên nhịn không được cúi đầu hôm vào cái má mũm mĩm trắng nõn của con gái, cười nói: “Đúng vậy, chúng ta phải lên xe lửa đi thủ đô, Tại Tại quên rồi sao?”
Được mẹ nhắc nhở, Tiểu Tại Tại mới hậu tri hậu giác mà nhớ lại bọn họ sẽ phải dọn lên thủ đô ở.
Khuôn mặt nhỏ nhanh chóng nhăn lại nhưng không phải là do nuối tiếc, mà là……
“Không thích ngồi xe lửa đâu khó chịu lắm.”
Tiểu Tại Tại trí nhớ siêu bổng còn nhớ rõ hai năm trước lúc ngồi xe lửa như bị tra tấn.
“Lúc này không cần phải ngồi lâu như vậy, nhịn một chút sẽ qua đi.” Tô Hân Nghiên ngoài miệng an ủi con gái, nhưng lại không chút khách khí mà cởi bộ quần áo trên người bé.
Tiểu Tại Tại duỗi tay ngăn cản mẹ: “Tại Tại tự mặc được.”
Bé đã có thể tự mặc quần áo, đã không cần mẹ mặc giúp cho nữa.
“Vậy được, con mặc nhanh chóng rồi ra ăn cơm sáng.”
Tô Hân Nghiên đặt quần áo cần thay của con gái ở cạnh mép giường, xoay người đi ra ngoài.