Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 222
Cập nhật lúc: 2024-10-07 10:38:03
Lượt xem: 25
Từ trấn trên đến thủ đô, phải mất ba ngày ba đêm xe lửa, nhưng thật ra so với lần đi đến quân khu của Ninh Viễn Hàng lần trước cũng đã tốt hơn một chút.
Ít nhất là trong mùa đông, cho dù ba ngày không tắm, toàn thân cũng không hôi.
Nhưng không tắm rửa về không tắm rửa, quần áo vẫn phải đổi.
Tiểu Tại Tại nắm tay mẹ, đi theo cô vào trong phòng vệ sinh của xe lửa dùng nước đơn giản mà rửa mặt tiện thể rửa luôn chân, sau đó thay một bộ quần áo sạch sẽ, lại được đưa về phòng xe của mình.
Nửa đường, các cô cũng gặp được một số người cũng muốn vào trong phòng vệ sinh.
Do hai hướng ngược nhau lại còn lối đi bên trong tàu rất hẹp, hầu như không thể chứa được hai người ở hai bên, nên khi hai bên đi qua nhau, chắc chắn sẽ có một số va chạm nhẹ.
Dường như cảm thấy vai mình đụng phải một bàn tay to.
Tiểu Tại Tại ngẩng đầu, đối diện với một người đàn ông trông thô kệch , biểu tình tang thương mỏi mệt, trên mặt còn có một vết sẹo.
Người đàn ông khi nhìn thấy đôi mắt ngây thơ của bé gái, hơi dừng lại, ngay sau đó lại vụng về mà nở một nụ cười với bé gái.
Tuy rằng nụ cười này từ trên gương mặt của người đàn ông đó, có vẻ có chút hung hãn dọa người, nhưng không thể phủ nhận, anh ấy đang nỗ lực thả sự thiện ý với Tiểu Tại Tại.
【Người bạn nhỏ này thật đáng yêu, xem tuổi, có lẽ cũng bằng tuổi với con gái ở nhà. 】
Nhìn thấy đối phương đang khen chính mình, Tiểu Tại Tại theo bản năng mà nở một nụ cười đáng yêu lại với người nọ.
Người nọ thấy thế, ánh mắt lóe sáng, ngay sau đó lại mất mát mà rũ xuống mắt.
【 đáng tiếc, lại không thể gặp lại bé. 】
Không đợi Tiểu Tại Tại tiếp tục tìm tòi nghiên cứu, Tô Hân Nghiên liền chú ý tới sự khác thường của bé, liên tưởng đến lời dặn dò lức trước của chồng, lập tức cảnh giác mà kéo con vào trong lòng mình che trở.
Hai bên cũng rất nhanh mà lướt qua, ngay sau đó lại giống như chưa có chuyện gì phát sinh, từng người đi về phương hướng của bản thân.
“Mẹ, đau.”
Cho đến khi nghe thấy tiểu nãi âm ủy khuất của con gái vang lên, Tô Hân Nghiên mới bừng tỉnh và hoàn hồn, phát hiện bản thân quá khẩn trương, không cẩn thận để sức lực quá lớn, làm con gái đau.
“Xin lỗi, mẹ không phải cố ý.”
Cô mang theo Tiểu Tại Tại ngừng trước phòng xe lửa, ngồi xổm xuống, nâng cánh tay nhỏ vừa bị chính mình niết đau lên để kiểm tra.
Có đỏ lên một chút, không nhịn được đau lòng.
“Về phòng mẹ lấy thuốc bôi vào cho con.”
“Không có việc gì, đã không đau nữa rồi.” Nhìn thấy bộ dáng áy náy của mẹ, Tiểu Tại Tại ngược lại hiểu chuyện mà an ủi lại mẹ,
Sau đó lại ngồi xổm xuống, đưa hai cánh tay mũm mĩm vòng lên cổ mẹ, đem đầu nhỏ để lại ở một bên vai ở cạnh tai, nhìn như bé đang làm nũng cầu ôm, thật ra là đang thì thầm với mẹ.
“Mẹ đừng lo lắng, những chú đó cũng giống như ba ba, mẹ và anh trai, không phải là người xấu.”
Giống như bọn họ?
Tô Hân Nghiên hơi sửng sốt, ngay sau đó mới phản ứng lại.
Con gái là đang nói tới thân phận của họ, cũng giống như bọn họ, cũng là sinh viên chuẩn bị bước và đại học.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-222.html.]
Ý thức được là bản thân cảnh giác quá mức, hoài nghi sai người, cô không khỏi có chút xấu hổ.
“Đều tại ba con đó, không có việc gì lại nói nhiều như vậy làm gì?”
Lời này hoàn toàn là lời trốn tránh trách nhiệm và oán trách.
Trên thực tế, mặc dù trước đó Ninh Viễn Hàng không nhắc nhở với cô những lời đó, nhưng khi nhìn thấy những người đó, cô là một nữ nhân, mang theo một đứa trẻ, vẫn sẽ không tự giác mà đề cao cảnh giác.
Không có biện pháp, ai kêu bọn họ lớn lên giống…… Thổ phỉ như vậy chứ.
Bỏ đi, là cô sai rồi, trông mặt mà bắt hình dong là không đúng.
Tô Hân Nghiên không có cố ý che chắn nội tâm của mình, muốn lấy chuyện này để giáo dục con gái.
Đây cũng là kinh nghiệm hai nắm nay của cô, áp dụng phương thức giáo dục này với Tiểu Tại Tại.
Nếu bé có thể đọc được tâm tư của cô, nên bất cứ khi nào gặp chuyện gì cần suy ngẫm và thích hợp để giáo dục con cái, cô sẽ không ngăn cản tâm tư của mình mà sẽ cố ý cho con gái xem.
Điều này cho phép đứa trẻ đọc được tâm tư của cô ấy bằng trực giác khách quan, điều này thuận tiện và nhanh chóng hơn so với việc phải dùng một đống ngôn ngữ cùng lời nói loằng ngoằng giải thích với bé, cũng giúp con bé hiểu sự thật dễ dàng hơn.
Ví dụ như hiện tại, Tiểu Tại Tại cũng đã hiểu.
“Mẹ thấy người ta lớn lên hung dữ, liền cảm thấy đó là người xấu, đây là không đúng.”
Tô Hân Nghiên: “……”
Để cho con học tập, không phải là cho con bóc mẽ nói mẹ con sai!
Phát hiện ánh mắt của mẹ có chút nguy hiểm, Tiểu Tại Tại sợ chết lập tức mềm như bông mà ôm lấy mẹ làm nũng: “Mẹ ~, Tại Tại đói bụng, muốn ăn bánh đậu xanh.”
Chính bé đã nhìn thấy, trong lúc mẹ thu dọn hành lý, cũng giống như bà nội, mang theo không ít đồ ăn vặt ở trên người.
“Con bé tinh mắt này, có phải từ sớm đã thèm thuồng bánh đậu xanh kia rồi phải không?”
Tô Hân Nghiên vốn cũng không tính toán cùng so đo với con gái, liền thuận thế nói sang chuyện khác với bé.
Cô đứng lên, một lần nữa dắt tay con gái, mang bé trở lại trong phòng xe của cả nhà.
Hiện tại đã là hơn 10 giờ tối, bên trong khá im ắng, bà Ninh và Ninh Hiên cũng đã ngủ rồi, Ninh Hàn và Ninh Hàng thì đang ngồi ở cùng một chỗ bật đèn đọc sách.
Nghe thấy động tĩnh chỗ cửa xe, hai anh em cùng nhau ngẩng đầu.
Nhìn thấy là mẹ và em gái đã trở lại, thoáng căng chặt mặt mày không khỏi buông lỏng.
Có thể thấy, nếu hai người không quay lại, họ sẽ ra ngoài tìm người.
Tô Hân Nghiên đóng cửa lại nhẹ nhàng, để cho con gái lại gần chỗ các anh trai ngồi xuống, trong khi cô ngồi ở phía bên kia giường sau đó tìm kiếm trong hành lý mà họ mang theo và lôi ra một hộp nhỏ thuốc mỡ cùng một túi bánh đậu xanh gói cẩn thận trong giấy dầu.
“Chỉ có thể ăn hai miếng, quá muộn rồi, không thể ăn nhiều.”
Thời điểm đưa bánh đậu xanh đưa cho con gái, cô còn cố ý nhỏ giọng dặn dò một câu.
Tiểu Tại Tại gật gật đầu, đưa nguyên gói bánh đậu xanh ở trong gói giấy dầu cho Ninh Hàn, nhờ anh trai cầm hộ: “Anh cầm hộ Tại Tại nha.”
Sau đó lại tự giác đưa cánh tay vừa bị mẹ niết đau ra.