Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 221
Cập nhật lúc: 2024-10-06 16:29:56
Lượt xem: 47
Xưởng máy móc cách ga tàu hỏa không tính rất xa, ước chừng đi mất nửa giờ xe liền đến.
Sau khi đến ga tàu hỏa, mọi người xách hành lý của mình đi xuống, có tự xếp hàng xuống xe, vào ga chờ lên xe.
Tiểu Tại Tại đang nắm tay bà nội và chậm rãi đi giữa dòng người.
Trong tay hai bà cháu đều trống trơn, đều không có lấy một túi hành lý nào, bởi vì hành lý nào cũng quá nặng, xách không nổi, cho nên được người nhà xách hộ.
Hành lý của bà Ninh được Ninh Viễn Hàng xách theo, còn của Tiểu Tại Tại được anh cả xách giúp.
Ninh Hàn mỗi tay một cái vali da, tuy vậy vẫn xách nhẹ nhàng.
Thậm chí anh còn muốn giúp đỡ em hai xách hành lý, nhưng lại bị cự tuyệt.
Ninh Hàng không thích người khác bởi vì lý do thân thể anh nhược, mà cho anh một đặc quyền ưu đãi, hơn nữa cũng chỉ là một cái hành lý mà thôi, anh cũng không phế vật đến mức này.
Xe lửa thì 7 giờ sáng bắt đầu xuất phát.
Thường xe lửa không sớm cũng sẽ không bao giờ muộn nên cả nhóm đều lên xe đúng giờ.
Đoàn người bọn họ trực tiếp chiếm luôn ba cái giường mềm ở trong một toa xe, một cái toa xe có thể chứa ba phòng, ba phòng mỗi phòng có sáu cái giường, cũng đủ bọn họ mười sáu người bọn họ .
Giường đã được sắp xếp khi đã đặt mua vé.
Cả Ninh gia ngoại trừ Ninh Viễn Hàng ở ngoài, còn lại sáu người trực tiếp trụ ở trong một phòng xe.
Mà Ninh Viễn Hàng thì phải bảo vệ và trông coi chín người còn lại đang được chia đều ở hai phòng xe, mặc kệ chia như thế nào, dù sao bên người mỗi một vị kỹ thuật viên, ít nhất phải có một người bảo vệ.
Để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn.
Ninh Viễn Hàng không vội vã mà về phòng xe của mình, giúp người nhà cất hết hành lý lên xe trước khi chuẩn bị quay về, sau đó nắm tay tay vợ dặn dò.
“Trong khoảng thời gian này trên xe, mẹ và bọn nhỏ phải nhờ em chăm sóc và trông nom rồi, còn có, thời điểm buổi tối đi ngủ, nếu nghe được động tĩnh kỳ lạ gì đó, ngàn vạn không cần đi ra.”
“Yên tâm đi.” Tô Hân Nghiên gật gật đầu, cho anh một ánh mắt an tâm.
Nhớ đến vợ làm việc luôn luôn đáng tin cậy,
Ninh Viễn Hàng liền gật đầu, rời đi.
“Mẹ.” Tiểu Tại Tại ngồi ở trên giường ngủ của mình, hai gót chân nhỏ ở trên không đung đưa: “Mẹ có muốn Tại Tại hỗ trợ không?”
Dựa vào sự tiện lợi của đọc Tâm Thuật, bé đã sớm biết chuyến này ra cửa, ba ba có mang nhiệm vụ trọng đại trên người.
Hơn nữa, bé còn biết nhiều hơn người khác một chút.
Dường như có một số người, không phải rất vui lòng khi có mặt bọn họ … Không, không có quan hệ gì với gia đình bé cả, hẳn là nhóm những kỹ thuật viên đó phải bình an đến thủ đô.
Cho nên có lẽ một đường này sẽ không được yên bình.
Tiểu Tại Tại không đem câu này nói ra, trong xe ngoại trừ bé, còn có cả bà nội và anh trai đang ở đây.
“Tại Tại phải tin tưởng ba ba con.”
Tô Hân Nghiên không đồng ý với đề nghị của con gái, nhưng cũng không phản đối, cô chỉ là cười rồi sờ sờ đầu nhỏ bé, lại hỏi một câu: “Tại Tại có đói bụng không, mẹ có mang theo màn thầu, có có lọ tương nấm thịt mà con thích nhất đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-221.html.]
“Con có thể chỉ ăn tương thịt thôi, không ăn màn thầu được không?”
Một đôi mắt to tròn của Tiểu Tại Tại lóe sáng mà nhìn mẹ bé, ý đồ muốn dùng ánh mắt đáng thương để cầu xin.
Đáng tiếc nó đã vô dụng.
Tô Hân Nghiên ôn nhu mà nói: “Không thể.”
Tiểu Tại Tại héo rũ, bé rũ đầu xuống nói: “Vậy không ăn nữa.”
Buổi sáng bé đã uống được một chén cháo, hiện tại cũng không phải rất đói bụng.
Tiểu Tại Tại nghĩ như vậy, nhưng đôi mắt nhỏ lại trở nên càng thêm đáng thương.
Bà Ninh ngồi đối diện giường không nhìn nổi bộ dáng đáng thương của cháu gái nhỏ, lập tức lấy một hộp trái cây đồ hộp ở trong hành lý của mình ra, hướng về phía cháu gái vẫy vẫy: “Bé con, ở đây bà nội có một hộp đào đóng hộp, con có muốn ăn hay không?”
“Muốn!” Một giây khôi phục lại nhảy nhót.
Tô Hân Nghiên xem có chút bất đắc dĩ, kéo dài quá âm nói: “Mẹ……”
Không phải mẹ nói nuông chiều con cháu quá là không tốt sao?
Về sau nếu chiều hư thì làm sao bây giờ?
“Chỉ lúc này thôi.” Bà Ninh cười nhìn con dâu với lương tâm cắn rứt, nhưng không chậm trễ cấp dưới mở lon cho cháu gái.
“Tới, con cầm cái thìa này rồi tự ăn nha.”
Thìa này là bà Ninh tự mang, vốn dĩ để tiện cho việc ăn đồ hộp.
“Cảm ơn bà nội.” Tiểu Tại Tại hướng về phía bà nội nở một nụ cười ngọt ngào, sau đó lấy ra một quả đào màu vàng, cẩn thận đưa lên miệng mẹ: “Mẹ ăn đi.”
Nhìn miếng đào vàng trước mắt, sắc mặt Tô Hân Nghiên tốt hơn không ít.
Trong nhà người dỗ người khác tốt nhất không ai khác chính là Tiểu Tại Tại.
Cô không cự tuyệt hảo ý của con gái, cúi đầu ăn luôn miếng đào vàng đó, sau đó đem số dư lại đẩy về cho con gái: “Tại Tại tự ăn đi.”
Tiểu Tại Tại cũng không lập tức xúc cho bản thân mà lại lấy thêm một miếng đưa tới bên miệng bà Ninh.
Bà Ninh cũng ăn, cười vui vẻ mà khen nói: “bé con thật hiểu chuyện.”
Đút cho bà nội và mẹ xong, Tiểu Tại Tại cũng không quên các anh trai, tất cả đều được bé cho một vòng.
Mọi người đều nể tình mà ăn, ngay cả Ninh Hàng có thói quen ở sạch cũng không ngoại lệ.
Kết quả đến phiên Tiểu Tại Tại, đào vàng không có, chỉ còn lại một ít nước đường.
Điều này không có gì đáng ngạc nhiên, một lon lớn như vậy, số lượng đào vàng có thể chứa trong đó đương nhiên có hạn, người trong vòng tròn này ăn nó là chuyện bình thường.
Nhưng đối với Tiểu Tại Tại mà nói thì lại không tốt chút nào cả.
Bé trầm mặc trong chốc lát, đang lúc bà Ninh và Tô Hân Nghiên cho rằng bé sẽ khóc, hoặc là cáu kỉnh, liền thấy bé đột nhiên ngửa đầu, một ngụm uống hết số nước còn lại trong hộp.
Uống xong còn chép chép cái miệng nhỏ, tựa hồ còn có thể nếm thêm được hương vị của đào vàng.
Bốn bỏ lên năm coi như là bé đã ăn đào vàng đi.