Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 245
Cập nhật lúc: 2024-10-10 14:52:12
Lượt xem: 35
“Có mà, anh Cố chờ em một chút!”
Tiểu Tại Tại được nhắc nhở, lúc này mới phát hiện bản thân có chút vội, vội xoay người vọt vào trong phòng vệ sinh, đóng cửa lại.
Thật ra đi vệ sinh cũng không phải là Tiểu Tại Tại tìm lấy cớ, bé vốn dĩ cũng mắc buồn, câu nhắc nhở kia chỉ là thuận tiện mà thôi, bởi vì biết Cố Diệp Chu đã sớm đoán biết được đặt thù năng lực của mình, cho nên Tiểu Tại Tại cũng coi như không cố kỵ chút nào.
Cố Diệp Chu đứng ở ngoài cửa phòng vệ sinh, một bên chờ Tiểu Tại Tại đi ra, một bên tiêu hóa nhưng lời bé vừa nói.
Từ xác định hai ông cháu bọn họ có thể trở về, Cố Diệp Chu sớm đã gặp một cảnh này.
Bởi vì ông nội được sửa lại án sửa sai, tài sản nhà bọn họ cũng được trả lại hơn phân nửa.
Mà này hơn phân nửa tài sản này, về cơ bản là chín mươi phần trăm do ông nội đứng tên.
Hiện tại trên danh nghĩa Cố Diệp Chu, chỉ là ở mười mấy căn nhà ở thủ đô, trong đó không thiếu mấy căn tứ hợp viện, còn bao gồm cả tòa nhà được xây theo phong cách Tây Âu này.
Cố Diệp Chu hiểu rõ số tài sản này chính là ông nội bồi thường cho cậu trong mấy năm cậu đi theo ông nội chịu khổ, cũng là một phần đảm bảo cho tương lai sau này của cậu.
Rốt cuộc ông Cố cũng đã tuổi lớn, không thể xác định bản thân còn có thể che mưa che nắng cho cháu trai được bao lâu nữa.
Cho nên có một số việc, làm càng sơm càng tốt.
Nhưng đối với hai người kia lại không như vậy.
Ở trong mắt bọn họ, thấy chính là ông Cố đang đề phòng bọn họ, muốn đem hết tài sản để lại cho cháu trai Cố Diệp Chu này, một phân tiền cũng không muốn phân cho bọn họ.
Cho nên bọn họ tức giận, phẫn nộ, kế hoạch muốn đem hết thảy đoạt lại.
Nhưng bọn họ cũng không nghĩ, mấy năm trước bọn họ đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với ông Cố, mẹ của Cố Diệp Chu còn ly hôn với cha Cố, nếu nói đúng ra thì cô ta chả còn quan hệ gì với Cố gia nữa, lại không có thể diện tới Cố gia tranh tài sản.
Không, có lẽ đúng là bởi vì ông Cố đem hầu hết bộ phận tài sản đều để trên danh nghĩa của cháu trai, mới làm cô ta động tâm tư.
Rốt cuộc Cố Diệp Chu là cô ta sinh, nên việc mẹ ruột đòi tiền con trai là chuyện đương nhiên, đúng không?
“Anh Cố, em xong rồi.”
Thanh âm của Tiểu Tại Tại đã kéo hồn của Cố Diệp Chu đang bay xa nghìn mét về, cậu phục hồi tinh thần , theo bản năng muốn dắt tay Tiểu Tại Tại, trong lòng bàn tay lại bị nhét vào một đồ vật có lông xù quen thuộc.
Cậu cúi đầu xuống đúng là hộp nhưng đó thật.
“Đây……”
“Mẹ nói, cái này quá quý , không thể nhận được, cho nên Tại Tại phải trả lại cho anh.”
Tiểu Tại Tại rất nghiêm túc nói, lại thấy Cố Diệp Chu trực tiếp mở hộp ra, lấy đồng hồ quả quýt bên trong ra, đeo lên cổ bé
Bé ngơ ngốc mà cúi đầu, không rõ tại sao đồ vật trả đi rồi lại về cổ mình.
“Anh tặng cho em, chính là đồ vật của em, không có đạo lý đồ tặng đi rồi lại đòi lại.”
Dứt lời, Cố Diệp Chu cũng không cho Tiểu Tại Tại cơ hội phản bác, trực tiếp nắm tay về phòng mình.
Trong phòng Ninh Hàng đang cầm một quyển sách của Cố Diệp Chu xem, nghe thấy động tĩnh ở cửa, giương mắt nhìn lên, không ngoài ý khi nhìn thấy cái đồng hồ quý trọng kia ở trên cổ em gái mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-245.html.]
Anh đã nói, em gái nhà mình không có khả năng đem đồng hồ quả quýt trả lại cho Cố Diệp Chu.
Người này ngày thường nhìn như một bức tranh lãnh đạm, có bộ dáng cái gì cũng không để ý, trên thực tế lại rất cố chấp, một khi chuyện đã nhận định sẽ tuyệt đối không sửa đổi lại.
Giống như em gái anh đối với chấp niệm đuổi gà!
Tiểu Tại Tại: “Hắt xì!”
Mê mang xoa xoa cái mũi nhỏ, Tiểu Tại Tại theo bản năng quay đầu nhìn, dường như muốn xem ai đang nói xấu sau lưng bé.
“Tại Tại.” Ninh Hàng đột nhiên lên tiếng: “Trời cũng không còn sớm, chúng ta cần phải trở về.”
“Dạ.”
Được anh hai dời sự chú ý đi, Tiểu Tại Tại lập tức quên mất chuyện hắt xì vừa rồi, bé ngoan ngoãn hướng về phía Cố Diệp Chu vẫy tay, từ biệt: “Tạm biệt anh Cố.”
“Tạm biệt.”
Cố Diệp Chu đứng dậy đưa hai anh em bọn họ cùng nhau đi ra ngoài.
Thời điểm ba người đi xuống dưới lầu, họ cũng không ngạc nhiên khi thấy mấy người đó đã rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại có ông Cố và Cố Đào đang xem TV và nói chuyện phiếm.
“Tạm biệt ông Cố, tạm biệt anh trai anh Cố, chúng ta về nhà đây.” Tiểu Tại Tại ngoan ngoãn chào từng người một.
Chỉ là xưng hô của bé đối với Cố Đào, làm Cố Đào nghe thấy như thế nào cũng không vui nổi.
Anh sửa lại cho bé: “Em gái nhỏ à, em không thể gọi anh là anh Cố sao? Cái gì mà anh trai anh Cố hả?”
“Nhưng mà, Nhưng mà……” biểu tình Tiểu Tại Tại rối rắm: “Đã có một anh Cố rồi mà.”
Nếu là bé lại gọi Cố Đào là ‘ anh Cố ’, thật khó để biết bé đang gọi ai.
Không nhìn nổi biểu tình khó xử của bé, Cố Đào giúp đỡ ra chiêu cho bé: “Như vậy, em có thể đổi xưng hô cho anh mà, kêu tên cũng được, hoặc gọi anh Cố Đào, hoặc là anh Đào, vậy là được rồi.”
“A.” Tiểu Tại Tại bừng tỉnh đại ngộ, từ thiện thay đổi xưng hô với Cố Đào: “Tạm biệt anh Cố Đào!”
“Tạm !”
Cố Đào cười vẫy tay với Tiểu Tại Tại, trong lòng cảm thán đứa nhỏ này cũng thật lễ phép, cái tên em họ nhà mình kia ngày nào cũng mặt lạnh tỏ vẻ người lớn thì đáng yêu hơn nhiều, thế mới làm người ta yêu chứ.
Cố Diệp Chu lạnh lùng liếc Cố Đào một cái.
Cố Đào tự nhiên cảm thấy lưng phát lạnh, nhưng chờ khi anh ngẩng đầu tìm kiếm ngọn nguồn, Cố Diệp Chu đã sớm thu hồi tầm mắt, ngược lại đi đưa hai anh em Ninh gia ra cửa.
Sau khi tiễn người về phòng, Cố Diệp Chu chào ông nội rồi lên lầu về phòng mình.
Đẩy cửa phòng ra, cậu đột nhiên tinh mắt nhìn thấy cái gì, vội bước đi đến bên bàn học của mình, liền thấy phía trên một trò chơi xếp hình đã được xếp xong xuôi.
Mà bên cạnh trò chơi ghép hình, còn có một đồng hồ quả quýt đính đá quý lấp lánh.
Trước đó Ninh Hàng đã nói ?
Tiểu Tại Tại tuy chấp nhất với chuyện đuổi gà nhưng thực ra bản thân bé cũng là một người cứng đầu.