Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 246
Cập nhật lúc: 2024-10-10 14:58:10
Lượt xem: 33
“Tại Tại, em đã xong chưa vậy?”
Ninh Hiên một mình giữ xe, giương giọng hướng vào trong nhà hô to.
“Đây đây!” Tiểu Tại Tại một tay xách cặp , một tay cầm bình nước, trong miệng còn ngậm một cái bánh bao thịt, chạy lộc cộc từ trong nhà đi ra.
Bé khéo léo ném chai nước vào giỏ xe, quàng thẳng cặp sách vào cổ, chống tay lên ghế sau rồi nhảy nhẹ lên ghế sau, ngồi vững.
“Được rồi đi thôi, đồng chí Ninh Hiên.”
Tiểu cô nương mất đi một chút sữa mềm như bông, thêm một chút giọng nói lanh lảnh vang lên.
“Sao lúc nào em cũng chậm chạp thế?” Ninh Hiên oán giận một câu, quay đầu lại để chắc chắn rằng em gái mình đã ngồi vững, mới đạp xe, chở bé ra cửa đi học.
Hai anh em vừa đạp xe ra khỏi nhà thì thấy một chiếc xe đạp nhị bát giang , đang ngồi trên xe là một thiếu niên với dung mạo thanh tú.
Ngay khi gặp nhau hai bên đã chào hỏi nhau như thường lệ.
“Chào buổi sáng, anh Cố!” Tiểu Tại Tại vẫy vẫy móng vuốt nhỏ hướng về phía Cố Diệp Chu, làm động tác chào hỏi.
“Chào buổi sáng, anh Cố Diệp Chu.”
“Chào buổi sáng.” Cố Diệp Chu thoáng gật đầu một cái với hai anh em Ninh gia, ngay sau đó cố ý để tốc độ xe chậm lại, theo bọn họ đạp xe song song trên đường.
Tiểu Tại Tại ngồi ở sau xe được anh ba chở, một tay nắm chặt lấy phần áo ở cạnh sườn của anh ba, để an toàn hơn, một tay cầm bánh bao thịt, ăn từng miếng to.
Từ nhà bé đạp xe đến trường học nhiều lắm chỉ mất năm phút, yêu cầu bé trong năm phút này phải ăn xong bữa sáng của mình.
Bằng không chỉ có thể dưới ánh mắt của biết bao đồng học, đứng ở cổng trường ăn sáng.
Trường bọn họ không cho mang đồ ăn vào trường.
Nhiều lắm chỉ có thể mang theo chút nước, hoặc là đồ uống được đựng trong bình thôi, nhưng thứ khác thì không được mang vào, hoặc là đứng ở cổng trường ăn xong mới được đi vào.
“Khụ khụ……”
Ăn gấp quá, Tiểu Tại Tại đã bị nghen, bé vỗ n.g.ự.c cho thuận một hồi lâu, cuối cùng nuốt được thức ăn mắc kẹt trong cổ họng.
Thấy thế, Ninh Hiên và Cố Diệp Chu đều không hẹn mà cùng dừng xe lại.
Ninh Hiên vội vàng lấy bình nước trong giỏ xe mở ra, đưa cho em gái: “Không có ai đọat của em, em gấp cái gì chứ?”
“Còn không phải là do em không muốn đứng ở cổng trường ăn sao, mất mặt lắm.”
Tiểu cô nương da mặt mỏng, không được à?
Tiểu Tại Tại nhận lấy bình nước anh ba đưa cho, uống hai hớp.
Bên trong được đựng sữa đậu lành ấm, bà Ninh đã ngâm đậu nành đêm hôm qua, sáng sớm dậy xay cho cháu gái.
Tiểu Dương lâu có một máy xay nhỏ bằng đá, có thể vận hành thủ công, sữa đậu nành tạo ra có mùi thơm và dịu. Đáng tiếc mỗi lần làm đều mất rất nhiều công sức và thời gian.
Bình sữa đậu nành này, vẫn là ngày hôm qua Tiểu Tại Tại làm nũng làm nịu, cầu mãi mới được.
Uống xong sữa đậu nành giải khát, Tiểu Tại Tại lại tiếp tục gặm bánh bao tiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-246.html.]
Ninh Hiên nhìn thấy cảnh này, quả thực cạn ngôn luôn rồi: “Bảo em buổi sáng dậy sớm hon một chút em lại không nghe, thế nào cũng phải ngủ nướng cuối cùng mới tỉnh, mỗi lần buổi sáng đều giống như đánh giặc vậy, sốt ruột hoảng hốt mà vẫn không sợ?”
Đáng tiếc, những lời tận tình khuyên bảo của Ninh Hiên lại không đưa tới sự nhận sai hối cải của em gái, ngược lại nhận được một cái…… ánh mắt có vẻ kỳ quái.
“Anh ba, sao em lại có cảm giác anh nói chuyện y như bà nội vậy nhỉ?”
Tiểu Tại Tại đang phàn nàn và không thương tiếc đ.â.m một mũi tên vào trái tim anh trai mình.
Ninh Hiên tức giận đến mức quay đầu đạp mạnh, mặc kệ con bé!
“Cũng không biết anh phàn nàn vậy là vì ai?”
Nếu không phải có một cô em gái không thể nào bớt lo được, chả nhẽ cậu thích mới có tí tuổi đầu đã mang cái dáng hay phàn nàn như bà nội sao?
Nghe thấy tiếng 'xì xào' của người anh ba, Tiểu Tại Tại cuối cùng cũng có chút áy náy.
Bé dỗ dành: “Được được, em sai rồi, về nhà em sẽ để cho anh sai sử em năm phút được không?”
“Không được, năm phút quá ngắn, mười phút!”
“Mười phút quá dài đó, sáu phút.”
“Bảy!”
“Tám!”
“Bảy phút đi, không đồng ý thì quên đi!”
“Vậy bảy phút, đến lúc đó anh không được chơi xấu đâu nhá.”
“Biết rồi.”
Cuộc tranh chấp ngắn ngủi của hai anh em qua đi, cuối cùng cũng đã có được kết quả vừa lòng.
Cố Diệp Chu bên cạnh liền như vậy chỉ nhìn bọn họ làm loạn mà không xen vào, càng không can thiệp vào.
Cả ba đã đi gần hết quãng đường, nhưng không ai trong số họ cảm thấy ngoài ý muốn.
Ngay từ ngày đầu tiên đi học, ngẫu nhiên gặp được Cố Diệp Chu, hơn nữa sau khi thấy hai bên đều cùng mục đích đến, cảm giác ngạc nhiên của Tiểu Tại Tại cùng Ninh Hiên đều đã sớm đều biểu đạt hết.
Thật ra bọn họ đồng hành cũng xem như là điều tất nhiên.
Trường học tốt nhất trong khu vực này là Trường Trung học Cơ Sở Số 2, một trường trung học trọng điểm, và các trường trung học cơ sở và trường tiểu học trực thuộc.
Vì vậy, những người dân sống ở khu vực này, trên cơ bản, chỉ cần quan tâm đến con cái, họ sẽ dốc toàn lực cho con vào học tại Trường THCS số 2. Nhưng không phải cứ muốn vào là vào được.
Bởi vì Trường THCS số 2 rất coi trọng thành tích của học sinh, căn bản không nhận học sinh dở.
Tiểu Tại Tại và Ninh Hiên có thể học ở trường này, đều dựa vào thành tích siêu việt của hai người.
Y theo quy định của trường học, mỗi người nhập học, đều phải trải qua một cuộc khảo nghiệm, thông qua khảo nghiệm nhân tài mới có thể vào học, học sinh chuyển trường cũng không ngoại lệ.
Ngoài ra, các yêu cầu tuyển sinh của trường đối với sinh viên chuyển tiếp thậm chí còn khắt khe hơn.
Đơn giản Tiểu Tại Tại và Ninh Hiên thành tích là thật sự tốt, cho nên hai anh em mới có thể thuận lợi nhập học.
Vì trường học của họ ở cạnh nhau, cho nên sau khi đưa em gái đến trường của em ấy xong, Ninh Hiên cũng đến trường mình luôn.