Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 272

Cập nhật lúc: 2024-10-12 17:38:40
Lượt xem: 35

Đột nhiên nghe thấy một tiếng mắng mỏ giận dữ, dọa Tiểu Tại Tại nhảy dựng.

Lúc ấy trong miệng bé còn đang nhai một miếng thịt viên, nếu không phải Ninh Hàng tay mắt lanh lẹ moi ra cho bé, chỉ sợ bé đã sớm bị nghẹn rồi.

“Tay của anh hai bị bẩn mất rồi.”

Nhìn thấy trên tay anh hai còn đang cầm thịt viên dính nước miếng của mình, Tiểu Tại Tại lập tức lấy ra khăn tay nhỏ của mình, lau cho anh hai.

Ninh Hàng không cự tuyệt, đầu tiên anh thuận tay ném miếng thịt viên đó sang thùng rác bên cạnh, sau đó mới để cho em gái lau tay.

Tiểu Tại Tại dùng khăn tay bao bọc cả bàn tay bị bẩn của anh hai lại, lau thật cẩn thận, bất tri bất giác, toàn bộ thân hình nhỏ nhắn hướng về phiá anh hai.

Bời vì hành động nhỏ này của hai anh em, bầu không khí lạnh lẽo ban nãy được phá vỡ.

Ninh Hàng cúi đầu nhìn vòng xoáy tóc nhỏ trên đỉnh đầu của em gái, khóe môi hơi nhếch lên, tuy rất nhỏ, nhỏ đến chỉ có bản thân anh biết, anh vừa mới cười.

Đám mây đen bao trùm trong lòng lặng lẽ tan biến.

Một bên thì trình diễn một màn kịch ấm áp của tình anh em, nhưng bên kia lại nóng lòng muốn trực tiếp đánh nhau.

Hốc mắt của Ngưu Bội Dung đỏ lên, trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, lồng n.g.ự.c phập phồng kịch liệt khiến cả người cô run lên vì tức giận.

Cô ấy nắm chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi chất vấn: “Trương Hạo Thành, mẹ anh đối với Bảo Bảo làm chuyện này, làm hại con bé hiện tại bị tra tấn đến không ra hình người, bây giờ anh sao dám...., dám tới đoạt quyền nuôi nấng bảo bảo của tôi chứ?”

“Bội Dung, em bình tĩnh một chút, anh không hề có ý tứ muốn đoạt quyền nuôi nấng Bảo Bảo, anh chỉ nói, chúng ta có thể cùng nhau nuôi nấng Bảo Bảo, cho con bé một gia đình vẹn toàn hạnh phúc.”

Đối mặt với người vợ trước mà anh nợ rất, cũng là người phụ nữ đời này anh yêu sâu nhất, Trương Hạo Thành sớm đã không còn bộ dáng cao ngạo lạnh nhạt trước kia.

Lúc này anh, chỉ là một cái ở người trong lòng trước mặt phạm sai lầm, lại không biết nên như thế nào ứng đối vụng về nam nhân.

Anh vụng về nổ lực mà muốn trấn an cảm xúc của Ngưu Bội Dung, không nghĩ rằng, chỉ cần là anh đứng trước mặt Ngưu Bội Dung, chính là một thùng dầu không ngừng đổ vào lửa.

“A, cùng nhau nuôi nấng Bảo Bảo?”

Ngưu Bội Dung cười lạnh một tiếng, ngay sau đó cố ý cố tình đ.â.m một nhát d.a.o vào tim người đàn ông mình từng yêu sâu đậm.

“Anh đừng làm vậy, rồi tôi sợ ngày nào đó Bảo Bảo lại bị người ta bán đi, làm con dâu nuôi từ bé cho nhà người ta, mỗi ngày ăn không đủ no mặc không đủ ấm, còn kém hơn cả một …… con ăn xin, ăn xin người ta còn coi là người, mà con gái tôi, từ lúc con bé sinh ra đến bây giờ, còn chẳng được sống như con người, hằng ngày con bé đều giống như một con gia súc, mỗi ngày đều phải làm việc mãi không xong, còn phải chịu sự đánh chửi khi dễ của người ta, rõ ràng hiện tại con bé đã tám tuổi, lại gầy yếu đến mức chỉ có một bộ da bọc xương, nhìn vào còn chẳng bằng một đứa trẻ bốn năm tuổi, ngay cả nói cũng không nhanh nhẹn……”

Ngưu Bội Dung càng nói nước mắt càng rơi, tới cuối cùng, đã thành khóc không thành tiếng.

Lời này, rõ ràng là cô muốn dùng để khiến cho người đàn ông kia đau đớn đến tận tim, không nghĩ tới người thật sự phải chịu sự dày vò lại chính là bản thân mình.

Cô căn bản không dám nhớ lại, không ngờ cô con gái mà bản thân chằn chọc hàng đêm lại phải chịu nhiều cay đắng như vậy.

Đứa bé kia, thảm đến mức khó có thể nói được thành lời, thảm đến mức làm người mẹ này hít thở không thông.

Đồng thời vô cùng hối hận và áy náy như sóng lớn nghênh diện đánh tới, dường như muốn bao phủ lấy cô ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-272.html.]

Thời khắc cô ôm lấy con gái, cô lớn tiếng khóc thét, không ngừng tự trách.

Nếu…… Nếu năm đó bản thân tin tưởng vững chắc rằng con bé không có chết, vẫn luôn vẫn luôn nỗ lực mà tìm kiếm bé, có phải hay không…… con bé sẽ không phải chịu cảnh 8 năm hành hạ như vậy không?

Thì có lẽ giờ đây.....

Nỗi đau quen thuộc dâng lên trong tim, làm Ngưu Bội Dung không thể không hung hăng đập vào ngực mình, mượn cái này để bớt đi nỗi đau trong tim.

Nhưng nhìn hành vi tự hành hạ mình của cô, sắc mặt Trương Hạo Thành lại biến đổi, trực tiếp xông lên ngăn lại không cho cô hành hạ chính mình nữa.

“Bội Dung, em bình tĩnh một chút, đừng thương tổn chính mình.”

“Đừng đụng vào tôi, anh cút cho tôi!” Ngưu Bội Dung mấy ngày nay đang trên đà suy sụp, nhưng lại bị kích thích đến mức không thể bình tĩnh lại được.

Cô giơ tay lên, hung hăng mà quăng cho Trương Hạo Thành một cái tát.

“Bang!” Mà một tiếng giòn vang, hai người đồng loạt sửng sốt một chút.

Trương Hạo Thành thì không dự đoán được người vợ trước nho nhã văn tĩnh của mình lại làm vậy, nhưng sau khi ngây người xong, đáy lòng lại dâng lên sự lo lắng cùng áy náy hơn nữa, đồng thời còn có cả sự thống khổ.

Tưởng tượng đến người phụ nữ trước mắt lại bị mẹ của chính mình bức thành như vậy, anh vô cùng tự trách, hận không thể lấy c.h.ế.t tạ tội.

Mà Ngưu Bội Dung, lại là phát hiện bản thân tát vào vết sẹo trên mặt của người này.

Cô đột nhiên nhớ tới, trên mặt Trương Hạo Thành nguyên bản không vết sẹo này.

Là lúc trước cô sinh con bị khó sinh, anh ta mạo hiểm mưa rền gió dữ, vội vàng đi mời bác sĩ cho cô, không cẩn thận từ trên sườn núi rơi xuống, trải qua cửu tử nhất sinh.

Đáng tiếc, cuối cùng anh ta không thể mời được bác sĩ, cũng không có kịp thời trở về, mà cô lại bởi vì hôn mê sau khi sinh, mới cho Chu Quế Phân có thời cơ.

Chờ sau khi cô tỉnh lại, Chu Quế Phân lại lừa cô nói, cô sinh ra là một cái thai chết, đã bị bà ta chốn ở trên núi rồi.

Nhưng cô không tin.

Trước khi cô ngất xỉu, rõ ràng tận mắt nhìn thấy con gái còn êm đẹp mà nằm ở trong lòng n.g.ự.c cô, bộ dáng nhắm mắt khóc nỉ non.

Cho nên nàng không màng bị người khác chặn lại, cũng không màng đến thân thể mới sinh xong yếu đuối, giống một người điên lên núi tìm con, tìm lại con của bản thân.

Cuối cùng, lại chỉ tìm được rồi mấy khối vải vụn tã lót, còn có cả dấu chân của dã thú.

Cô cho rằng con gái đã bị dã thú ăn luôn, khóc đến mức tê tâm liệt phế, về nhà sau đó liền điên cuồng lên án Chu Quế Phân là hung thủ g.i.ế.c người.

Đáng tiếc không ai tin tưởng cô.

Cô là thanh niên trí thức, chỉ là người ngoài của thôn đó, bọn họ chỉ tin tưởng người trong thôn, cũng không tin chuyện bà nội ruột sẽ thật sự đem cháu gái ném đến trên núi cho dã thú.

Chuyện này cũng quá tàn nhẫn, đã đại vi phạm lương tri nhân loại.

Loading...