Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 273

Cập nhật lúc: 2024-10-12 17:39:04
Lượt xem: 35

Cho nên, chỉ có mình cô chỉ ra, những người đó còn nói sau khi cô sinh con xong thì điên rồi, kết phường đem cô nhốt vào trong một căn phòng tối không thấy ánh sáng, cho đến khi Trương Hạo Thành kéo một thân bị thương trở về, mới có thể lại thấy ánh mặt trời.

Khi đó Ngưu Bội Dung, lúc nhìn thấy Trương Hạo Thành, vẫn ôm một tia hy vọng cuối cùng.

Cô khác với những nữ thanh niên trí thức khác vì giảm bớt áp lực sinh hoạt mà gả cho dân địa phương , cô cùng Trương Hạo Thành đến với nhau vì thật lòng yêu nhau, cho nên cô vẫn luôn tín nhiệm anh ta, coi anh ta thành chồng mà dựa vào. Cho nên khi thấy anh ta xuất hiện, cô gấp không chờ nổi mà muốn nói với anh ta chân tướng rõ ràng, hy vọng anh đứng về phía bản thân.

Kết quả hai người gặp mặt câu đầu tiên anh ta lại nói: “Bội Dung, anh biết con đã c.h.ế.t nên em rất khổ sở, nhưng chúng ta vẫn phải tiếp tục sống tiếp, nên em phải kiên cường vượt qua nỗi đau này.”

Vừa nghe những lời này, tâm Ngưu Bội Dung liền lạnh, cũng hoàn toàn đã chết.

Bởi vì cô biết.

Ngoại trừ cha cô ở thủ đô, người đàn ông cô yêu nhất cũng tín nhiệm nhất, bây giờ lại tin những lời ma quỷ của mẹ anh ta, cho rằng bởi vì cô khó sinh, con vừa sinh ra đã chết, cho rằng cô không thể tiếp thu nổi hiện thực nên điên rồi.

Nhưng cô không hề bị điên, chẳng lẽ bản thân cô bị sao cô lại không biết sao?

Cho nên Ngưu Bội Dung kiên quyết mà ly hôn cùng Trương Hạo Thành, không nghe anh ta giải thích, cắt đứt mối quan hệ giữa mình vào Trương gia.

Mặc dù như vậy, cô cũng vô pháp báo nguy, vì con của bản thân đòi lại công đạo.

Bởi vì nguyên nhân cha mẹ, thành phần của cô không tốt, lại ly hôn, đi đến nơi nào đều bị người chỉ chỉ trỏ trỏ, còn có người chuyên môn nhìn chằm chằm cô muốn bắt sai lầm, có tên có ý đồ đem cô giống như cha mẹ bị đả đảo.

Đoạn thời gian kia , đối với cô mà tới , giống như địa ngục.

Cô sống như một cái xác không hồn, mỗi ngày đều nhớ cô con gái đã không còn, mỗi ngày đều căm hận, trong lòng lại dâng lên vô số bóng tối, nhưng cô chỉ có thể cưỡng chế đè nén.

“Còn chưa được, thời cơ chưa tới.”

Một câu này, dường như lời nhắc nhở thời thời khắc khắc của cô.

Bởi vì chỉ có như vậy, cô mới có thể bức chính mình, buộc cô phải tiếp tục nhẫn nại, cho đến một ngày cô có thể chân chính báo thù.

Những sự việc trong quá khứ lần lượt hiện lên trong đầu mình, Ngưu Bội Dung nhắm mắt, đột nhiên mất đi hứng thú tiếp tục dây dưa cùng Trương Hạo Thành.

Cô lui ra phía sau vài bước, kéo dãn khoảng cách giữa hai người, biểu tình khôi phục lại sự lạnh nhạt.

“Nếu anh thật sự muốn bồi thường hai mẹ con chúng ta, vậy xin anh về sau đừng tới làm phiền hai mẹ con tôi nữa, cũng đừng tới gần con gái tôi, ngẫu nhiên trên đường gặp, cũng xin hãy coi nhau như người xa lạ, cảm ơn.”

Dứt lời, cô xoay người rời đi.

Mới vừa đi được vài bước, cô hơi dừng lại, sau đó nghiêng đầu nói: “Tôi biết anh đang hoài nghi cái gì, không phải tôi cố ý hấp dẫn mẹ anh tới, tôi cũng không biết vì sao đột nhiên bà ta xuất hiện ở cửa trường tập kích tôi, vấn đề này có lẽ anh có thể hỏi thử thanh mai nhỏ của anh ấy, Ngưu Bội Dung tôi hành sự quang minh lỗi lạc, dù có thật sự đòi lại công đạo cho con gái, cũng sẽ dùng biện pháp hợp pháp, mà không phải dùng cái biện pháp bỉ ổi vô sỉ như vậy!”

“Anh chưa từng hoài nghi em”

Vợ trước là người như thế nào, anh còn không hiểu sao?

Đáng tiếc, Ngưu Bội Dung căn bản không cho Trương Hạo Thành cơ hội biện giải, lập tức rời đi.

Trương Hạo Thành theo bản năng muốn đi về phiá trước, cuối cùng vẫn ngừng lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-273.html.]

Anh đã sớm biết đến.

Với sự cứng rắn và tính cách không thể xoa được cát trong mắt của Ngưu Bội Dung nếu hai người ly hôn thì đã ly hôn, không có khả năng hòa giải.

Hơn nữa, mẹ của anh ta còn phạm vào loại tội ác tàn nhẫn đó.

Nhưng anh vẫn nhịn không được…… tồn tại một hy vọng xa vời.

Hiện tại, ngay cả tư cách để hi vọng cũng chả còn nữa rồi!

Trương Hạo Thành tuyệt vọng cười tự giễu, ngay sau đó kéo bước tập tễnh, xoay người rời đi.

Đối với hai vợ chồng cũ này, đi hai hướng hoàn toàn bất đồng, đều trùng hợp mà tránh đám người Ninh gia đi, cũng may bỏ đi một cảnh xấu hổ.

Ninh Viễn Hàng và Tô Hân Nghiên hai mặt nhìn nhau.

Hai vợ chồng cũng không ai nghĩ rằng, bọn họ chỉ là ngồi cùng các con một lát, là có thể gặp được …… Trường hợp như vậy.

“Sau khi trở về em nên đối mặt với Bội Dung như thế nào đây?”

Tô Hân Nghiên rất phiền não, sớm biết vậy bọn họ đã đổi một chỗ khác, trường học to như vậy, vì sao cố tình lại gắp ở đây.

“Không có việc gì, em cứ coi như chưa biết cái gì là xong.”

Ninh Viễn Hàng cho vợ một biện pháp, kết quả bị cô liếc mắt một cái: “Đừng nói em, anh cũng đâu có khác gì.”

Nghe vậy, mới nhớ tới Trương Hạo Thành cũng là bạn cùng phòng của mình Ninh Viễn Hàng sửng sốt, ngay sau đó cười khổ: “Duyên phận này, thật đúng là rất kỳ diệu ha.”

“Mẹ.” Tiểu Tại Tại không giống người lớn có nhiều phiền não như vậy, bé tương đối quan tâm một vấn đề khác: “Bảo Bảo của dì Ngưu đã trở lại, vậy cậu ấy ở đâu vậy?”

Nghe Ngưu Bội Dung có nghĩa là cô ấy muốn tự mình chăm sóc đứa con gái này, vậy câu hỏi đặt ra là, cô ấy cần phải sống trong kí túc xá trường lâu dài, việc học của cô ấy còn rất nặng, cô ấy còn không có thu nhập cố định, làm sao cô ấy có thể chăm sóc một đứa con gái rõ ràng không khỏe mạnh?

Nhưng nghi vấn sau Tiểu Tại Tại không thể suy nghĩ được, bé chỉ là đơn thuần quan tâm người bạn cùng tuổi kia, một người bạn số khổ mà thôi

“Chuyện này con không cần nhọc lòng, dì Ngưu còn có ba ba và mẹ của dì ấy đâu.”

Gần đây Tô Hân Nghiên cũng mới biết được.

Cha mẹ của Ngưu Bội Dung, cư nhiên đều là giáo sư của B đại!

Sau khi cha mẹ của cô ấy được sửa án sai trở về, trường học không chỉ trả lại tiền lương ngần ấy năm, còn chuyên môn phân cho một kí túc xá chuyên môn của giáo sư, cung cấp cho hai vợ chồng già bọn họ nơi cư trú.

Ký túc xá của giáo viên so với ký túc xá sinh viên rộng rãi hơn nhiều, nhỏ nhất cũng là bố trí hai phòng ngủ một phòng bếp, ở một đôi người già và một cô bé cũng đủ rồi, cho nên không cần lo lắng.

“Về sau, cậu ấy sẽ sống rất tốt nhỉ?”

Tuy rằng con gái không nói tên họ, nhưng là Tô Hân Nghiên con bé đang nói đến ai, không khỏi gật gật đầu, cười nói: “Đó là đương nhiên.”

Nghe mẹ nói như vậy, Tiểu Tại Tại liền yên tâm.

Bé chưa gặp qua người bạn cùng tuổi này, nhưng bé lại hy vọng về sau cậu ấy có thể sống thật tốt, có thể cười vô lo trong ánh nắng chói chang.

Loading...