Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 322
Cập nhật lúc: 2024-10-13 13:59:55
Lượt xem: 24
Nơi mà Tại Tại phát hiện có một cánh cửa bí mật ở trong phòng ngủ.
Có thể thấy trước vách tường nên kê một chiếc giường, trên mặt đất vẫn còn dấu vết của chiếc giường, nhưng chiếc giường lúc này đã không biết đã biến đi đâu.
Có lẽ đã bị những người từng tới đây ở lấy đi hoặc làm hỏng.
Những chuyện đó đám người Tô Hân Nghiên đều không thể hiểu hết.
Nhưng hiện giờ các cô đã có thể kết luận từ những dấu vết dần dần được tiết lộ rằng cánh cửa bí mật kia được dấu ở sau giường.
Điều này càng khiến người ta hoài nghi, liệu có phải bên trong được dấu bảo bối gì đó hay không.
Bằng không kỳ thật rất khó giải thích một chuyện.
—— vì sao lúc trước ông Ninh cố ý muốn lưu lại này căn tứ hợp viện nhỏ này.
Tòa nhà bên Giang Nam kia là nhà lớn của Ninh Gia, được lưu lại là điều đương nhiên, còn Tiểu dương lâu thì trên thực tế là của hồi môn của bà Ninh, nếu như bà không muốn, chắc chắn ông Ninh sẽ không động vào tài sản của bà.
Nhưng còn tòa tứ hợp viện nhỏ này, giữ lại thì có chút kỳ quặc.
Hiện giờ, Tô Hân Nghiên cảm giác có khả năng bản thân đã phát hiện ra nguyên nhân chủ yếu rồi.
Nghĩ đến đây, cô càng ra sức đục phần tường xung quanh ván gỗ, Tại Tại cũng cầm những viên đá nhặt được lúc đầu, và giúp mẹ hợp sức phá tường.
Bà Ninh thì không giúp được gì, liền ở phía sau tò mò mà quan sát.
Họ không dừng lại cho đến khi dấu vết của những tấm ván không còn xuất hiện trên tường, sau đó quay sang đổi hướng, từng chút cẩn thận nhấc cả tấm ván ra khỏi đó.
“Đây là……” Khi nhìn thấy toàn cảnh ở sau ván gỗ, Tô Hân Nghiên có chút kinh ngạc.
“Một cánh cửa.” Tại Tại nhỏ giọng bổ sung phần mà mẹ chưa nói.
Hóa ra tấm ván phía sau bức tường thực chất là một cánh cửa gỗ cố tình bị bịt kín.
Trên cửa không có nắm tay, cũng không có gì để có thể mở cánh cửa này ra được, chỉ có những khe hở lộ ra tứ phía cũng đủ để người ta nhìn thấy, đó thực chất là một cánh cửa.
“Chúng ta có nên mở cánh cửa đó ra không?”
Tại Tại đưa tay ra sức đẩy ở phần cánh cửa, không ngoài dự định, cánh cửa không chút sứt mẻ gì.
“Trước tiên đừng mở, cứ tạm thời để như vậy đi, chờ khi về mẹ bảo ba con sang đây xem giải quyết như thế nào.”
Tô Hân Nghiên đưa tay ra để ngăn con gái mình đẩy cửa lại.
Nói chung khi gặp kiểu mấy cánh cửa bí ẩn mà bị phong ấn vài năm gì đó, mấy người không hiểu gì về nó tốt hơn hết vẫn nên không động vào, bởi vì nếu không biết bên trong có thứ gì, có lẽ cửa vừa mở ra, có khi nào xả ra một cổ khí độc hại người thì sao?
Đến lúc đó không cẩn thận mà hít vào, có khả năng gây ra sự cố nghiêm trọng.
Đây cũng không phải nói giỡn, trước kia Tô Hân Nghiên đã đọc được một tin ở trên mạng.
Cho nên cô không dám để con gái đi mạo hiểm.
Nhìn ra mẹ đang lo lắng, Tại Tại không dám làm cái gì nữa, chỉ ngoan ngoãn đúng cùng với bà nội, đi theo bà về nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-322.html.]
Cánh cửa mới mở chưa được một ngày, lại bị đóng lại, ngay cả những bí mật vừa được khám phá bên trong cũng tạm thời bị chôn vùi.
Tới buổi tối, Ninh Viễn Hàng mới có thể về nhà, chưa kịp làm gì đã bị cô vợ nhà mình kéo vào trong phòng, sau đó là một cuộc nói chuyện.
Sau khi nghe xong, anh gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
“Việc này để anh làm, mọi người đừng đi qua.”
Anh cũng lo lắng mẹ và vợ con nếu tùy tiện tới gần, khả năng sẽ gặp phải chuyện nguy hiểm gì.
“Được.” Tô Hân Nghiên gật đầu, sau đó không nói gì tới chuyện này nữa.
Nhưng chỉ một ngày sau, Ninh Viễn Hàng liền vội vã chạy về nhà, hơn nữa còn gọi mẹ và vợ ra, bao gồm cả con gái.
Thật ra là không ai kêu Tại Tại, cô bé chỉ là phát hiện ra sự khác thường của người lớn, nên mới chui vào đây, quang minh chính đại mà ‘ nghe lén ’ ngọn nguồn của sự tình.
Đơn giản thì mấy lời này có để cho con bé nghe cũng không sao, cho nên mọi người mới không đuổi cô bé ra.
“Mẹ, mẹ có còn nhớ cánh cửa gỗ mà mẹ đào trong sân ngày hôm qua không?” Ninh Viễn Hàng nghĩ tới đây liền dùng câu này làm lời mở đầu.
“Nhớ rõ, sao vậy, đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Thấy thái độ của con trai nghiêm túc, bà Ninh nãi nãi theo bản năng mà nghĩ đến những chuyện không tốt , tức khắc vẻ mặt lo lắng.
“Không, không xảy ra việc gì cả.” Ninh Viễn Hàng vội vàng trấn an cảm xúc của mẹ, nhanh chóng giải thích: “Chỉ là mấy món đồ khi đào lên, con không xử lý tốt nên muốn nói cho mẹ biết. "
“Bên trong là thứ gì?”
Tô Hân Nghiên không nhịn được sự tò mò mà xen mồm một câu.
Cô có chút tò mò, cố tình chồng lại lâu như vậy rồi cứ vòng vo không chịu nói ra, nên chỉ có thể thúc giục anh nhanh chóng tiết lộ
“Là đồ sứ, còn có cả tranh chữ , có thể khẳng định rằng tất cả chúng đều là hàng thật, và những món đồ sớm nhất trong đó có thể có nguồn gốc từ hơn ba trăm năm trước. Chi tiết cụ thể chỉ có thể chờ chuyên gia thẩm định." Ninh Viễn Hàng cũng không úp úp mở mở, nói thẳng.
Sau cánh cửa gỗ, thật ra là một căn phòng nhỏ bí mật, diện tích nhỏ đến mức chỉ có thể chứa hai người đứng trong đó, thậm chí muốn quay đầu lại cũng khó.
Trên bốn bức tường của mật thất đều là những chiếc giá cao tới trần nhà, trên mỗi giá được đặt dày đặc rất nhiều hộp gỗ, bên trong có vô số bức tranh cổ và thư pháp quý giá được niêm phong.
Nói thật, thời điểm nhìn thấy cảnh này, Ninh Viễn Hàng đã bị chấn kinh một lúc.
“A…… Đồ cổ đó!”
Nghe thấy tin tức này, Tô Hân Nghiên cũng chấn kinh theo.
“Đồ cổ đáng giá lắm sao?” Tại Tại không hiểu gì mà nhìn về phía bà nội.
“Đó là điều đương nhiên.” Bà Ninh gật đầu, bà cẩn thận giải thích về giá trị đồ cổ cho cô cháu gái nghe.
“Tùy tiện lấy một món đồ bên trong đó ra thôi, đều có thể trực tiếp mua được luôn Tiểu Dương lâu này của chúng ta, mỗi một món đồ cổ đều chứa một giá trị hay nét đẹp về văn hóa của nước ta, giá trị không thể đo lường được.”
Tuy rằng bà không tận mắt nhìn thấy những thứ kia, nhưng chỉ cần nghe thấy con trai nói ‘ chắc chắn độ tuổi của những món đó phải hơn 300 năm ’, là bà có thể kết luận giá trị của những món này.
Đồng thời, bà Ninh cũng hiểu được nguyên nhân vì sao con trai nhỏ lại đi tìm mình.
Hẳn là tới trưng cầu ý kiến.