Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 324
Cập nhật lúc: 2024-10-13 14:00:33
Lượt xem: 24
“Chẳng phải em luôn mong chờ kết quả của cuộc thi sao? Sao bây giờ lại choáng vàng như vậy rồi.” Người bạn gì của giáo sư Lâm chắp tay sau lưng đi từ bên ngoài vào, cười nói.
“Đã có kết quả của cuộc thi rồi sao!”
Tại Tại đầu tiên là vui vẻ, sau đó nhìn giáo sư Lâm vẻ mặt lo lắng, lắp bắp hỏi: “Em…… em đứng thứ mấy vậy ạ?”
Giáo sư Lâm nhìn đồ đệ với vẻ mặt nghiêm túc và trầm lặng.
Thấy thế, trái tim của Tại Tại chùng xuống từng chút một, còn trong lòng đang tự hỏi tí nữa nên xin tha với giáo sư Lâm như thế nào.
Yêu cầu của cô bé nhỏ lắm, chỉ cần bài tập không gấp đôi là được.
Đang nghĩ nếu không bản thân cứ dứt khoát trực tiếp ôm đùi giáo sư Lâm khóc lóc cầu xin đi, thì đột nhiên thấy giáo sư Lâm cười.
“Đứng thứ Hai, cũng không tồi.”
Khi sáu chữ này rơi xuống, Tại Tại còn đang mơ hồ.
Cô bé hoảng hốt một lúc lâu, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, ngay sau đó cực kì kinh hỉ: “Thật sự sao? Quá tuyệt vời!”
Tiểu cô nương vui vẻ mà ôm giáo sư Lâm, nhảy nhót liên thanh hoan hô, trên mặt tràn đầy lời nói vui sướng.
Chịu sự cảm nhiễm của cô bé, vợ chồng giáo sư Lâm và Ninh Viễn Hàng đều nhịn không được lộ ra nụ cười vui vẻ.
Sau một hồi ồn ào, Tại Tại mới vẫy tay tạm biệt vợ chồng Giáo sư Lâm dưới sự nhắc nhở của ba ba, sau đó đi theo về nhà.
Trước khi đi, giáo sư Lâm còn nhắc nhở cô bé.
"Ban tổ chức cuộc thi sẽ tổ chức lễ trao giải vào chủ nhật tuần này tại nơi lần trước mà cô dẫn em đi xem triển lãm. Em nhớ đến trước 9h sáng, cũng có thể dẫn theo bố mẹ đi cùng."
Bởi vì đây là cuộc thi dành cho các thanh thiếu niên, nên tất nhiên lễ trao giải sẽ không có ít phụ huynh tới tham dự, để chứng kiến thời khắc quan trọng này trong cuộc đời của con em mình.
Cho nên giáo sư Lâm còn nói thêm một câu, ý đang nói cho Ninh Viễn Hàng, nếu muốn đi cũng có thể theo cùng.
Ninh Viễn Hàng tự nhiên nghe hiểu, anh gật đầu, lễ phép từ biệt vợ chồng giáo sư Lâm, sau đó thì đưa con gái về nhà.
Trên đường, Tại Tại còn rất hưng phấn, không ngừng ríu rít, chủ đề nói chuyện tất nhiên về về kết quả của bản thân.
“Con còn tưởng rằng sớm bị đào thải ngay từ vòng sơ khảo cơ, không nghĩ rằng còn thi được hạng nhì, ha ha……”
Thật ra khi biết bản thân không thi được hạng nhất, cô bé vẫn có chút thất vọng, rốt cuộc không ai ôm hy vọng , tâm ôm sự ảo tưởng là chuyện bình thường.
Thử hỏi người nào khi tham gia một cuộc thi nào đó chả muốn thi được giải nhất?
Nhưng Tại Tại cũng biết, bức tranh kia cũng không phải là bức tranh mà mình vẽ tốt nhất, hơn nữa ngay từ đầu cô bé đối kết quả thi đấu kỳ vọng rất thấp, hiện tại có thể được giải nhì, hoàn toàn là một chuyện ngoài ý muốn.
"Con nghe nói có giải thưởng lớn cho ba người đứng đầu cuộc thi. Con không biết là bao nhiêu, ba ba ..."
“Hửm?” Ninh Viễn Hàng đang đạp xe nghe thấy con gái gọi, nghi hoặc lên tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-324.html.]
“Chờ sau khi con nhận được tiền thưởng, con sẽ tặng cho mỗi người một phần quà được không?” Tại Tại hứng thú bừng bừng đề nghị với ba ba.
“Được.” Ninh Viễn Hàng cũng không cự tuyệt hảo ý của con gái, còn rất vui vẻ nói: “Chúng ta sẽ chờ mong quà của Tại Tại.”
“Dạ dạ.” Tại Tại dùng sức gật cái đầu nhỏ.
*
Trước hôm lễ trao giải được tổ chức, trường học Tại Tại nghênh đón kỳ thi giữa kì.
Bởi vì các môn yêu cầu thi khá nhiều, cho nên thời gian thi phải qua liên tục ba ngày, bắt đầu từ thứ tư, cho đến thứ sáu mới thi xong, sau đó được nghỉ.
Các thầy cô sẽ tranh thủ thời gian nghỉ lễ để chấm bài và xếp điểm toàn trường.
Top 100 sẽ được công bố trên bảng thông báo trước cổng trường, đây được coi như bảng danh dự dành cho những học sinh xuất sắc.
Và theo thứ hạng của mỗi học sinh, học sinh cũng nhận được một đặc quyền.
—— chọn chỗ ngồi.
Đúng vậy, chỗ ngồi của học sinh ở mỗi lớp đều do điểm số quyết định.
Những học sinh đứng đầu có thể tùy ý chọn chỗ ngồi yêu thích của mình và quyết định bạn cùng bàn của mình là ai, trong khi những học sinh xếp cuối chỉ có thể chọn những chỗ còn lại trong lớp và bạn cùng bàn, không được tự do lựa chọn.
Đương nhiên, một người có thành tích tốt và một học sinh có thành tích bình thường nếu có quan hệ tốt, hai người ước định tốt phải ngồi cùng bàn, cũng là có thể ngồi cùng nhau.
Nhưng cũng có khả năng sẽ bị cắt đứt bởi bạn học sinh có thành tích tốt hơn.
Đây cũng chính là thủ đoạn mà nhà trường dùng để kích lệ học sinh học tập.
Nếu em muốn có quyền chi phối chỗ ngồi của em, muốn ngồi với người bạn mà em muốn, vậy thì phải nỗ lực học tập, thu được thành tích tốt.
“Tại Tại……”
Trước ngày thi giữa kì, bạn ngồi cùng bàn của Tại Tại dùng vẻ mặt đáng thương mà nhìn về phía cô bé.
Thành tích của cô bé ở vào lớp trung cũng chỉ ở giữa đủ tiêu chuẩn, hàng năm quanh năm lơ lửng ở vị trí thứ 8 thứ 9.
Thật ra thì thành tích này cũng không tệ lắm, đặc biệt còn ở trường Sơ trung cơ sở 2 trọng điểm này nữa, đã xem như thuộc vào cấp bậc học bá, nếu muốn ngồi với ai thì vẫn còn có một chút uy quyền.
Cho nên bây giờ yêu cầu lớp trưởng phối hợp.
“Yên tâm.” Tại Tại gật đầu, tặng cho cô bạn cùng bàn một viên thuốc an tâm.
Cô vẫn rất thích người bạn ngồi cùng bàn hiện tại.
Tuy rằng có chút thích bát quái, nhưng sẽ không bao giờ quấy rầy cô bé trong lúc học tập, hơn nữa chuyện này cũng không tốn sức nhiều lắm, bản thân cô bạn này cũng là hạt dẻ cười, thường xuyên có thể làm cho mọi người xung quanh cảm thấy dễ chịu.
“Oh yeah, cảm tạ đại lão nha, lúc này tớ cuối cùng có thể yên tâm mà đi thi rồi.” Nhận được viên thuốc an tâm này, cô bạn cùng bàn hạnh phúc ôm Tại Tại một cái, cô thể phát dục tốt của cô bạn này ôm trọn Tại Tại, sau đó là một trận khó thở.