Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 329
Cập nhật lúc: 2024-10-13 14:01:58
Lượt xem: 22
Không thể làm bạn ngồi cùng bàn, thì cô bé vẫn có thể làm bạn ngồi sau bàn.
“Về sau, tớ có thể thình giáo một vài vấn đề học tập của cậu được không?” Sau khi ngồi xuống, Lưu Nhân Nhân nhỏ giọng dò hỏi Tại Tại ngồi ở đằng trước.
Tại Tại quay đầu lại, nở nụ cười thật tươi với cô bạn này: “Đương nhiên là có thể, nếu vấn đề nào mà tớ không biết, cũng thỉnh giáo cậu một chút nha.”
“Tốt.”
Thật sự nói chuyện với bạn học có điểm tốt nhất lớp, khuôn mặt nhỏ của Lưu Nhân Nhân ửng đỏ, chút mất mát bị từ chối vừa rồi đã biến mất không còn tăm tích.
Ngoại trừ Lưu Nhân Nhân, còn có người cũng muốn ngồi cùng với người có thành tích tốt nhất.
Rốt cuộc lớp trưởng vừa có thành tích tốt lại trông xinh đẹp, trên cơ bản không ai không thích, cách thể hiện tình cảm của mọi người cũng rất trực tiếp, bọn họ muốn cùng bàn với lớp trưởng.
Nhưng Tại Tại đã hẹn trước với Diệp Mậu Thu, tiếp tục ngồi cùng bàn với cô bạn này, vì vậy nên cô bé chỉ có thể xin lỗi mà từ chối họ.
Cho đến khi chủ nhiệm đọc tên người đứng thứ bảy Diệp Mậu Thu, cô bạn này mang theo một gương mặt cảm động đầy nước mắt nhào vào trong lòng ngực Tại Tại.
“Hu hu hu…… lại được ngồi với cậu thật tốt quá, thế mà cậu lại vì tớ mà bỏ qua cả rừng cây.”
Tại Tại: “???”
Đây là cái kiểu nói kỳ kỳ quái quái gì vậy.
Sau khi chọn xong chỗ ngồi, thừa dịp còn có một chút thời gian, chủ nhiệm lớp tiến vào tuyên bố một sự kiện.
"Sau khi hiệu trưởng quyết định, trường chúng ta sẽ tiến hành cải cách đồng phục học sinh. Trong thời gian tới, các em học sinh sẽ phải mặc đồng phục học sinh đến trường để thể hiện rõ hơn cái nhìn tinh thần của các bạn là một học sinh trung học. Về phong cách đồng phục của trường, nhà trường dự định sẽ tham khảo ý kiến của học sinh để đưa ra quyết định chung. ”
“Đồng phục? Chúng ta cũng phải mặc đồng phục sao?”
“Đó có phải là nữ sinh mặc váy, nam sinh mặc quần hay không, mặc một bộ quần áo thật đẹp?”
……
Đối với việc nhà trường cải cách đồng phục học sinh, học sinh không có ý kiến gì, quan tâm hơn đến kiểu dáng của đồng phục học sinh, và có nhiều ý kiến thảo luận về việc này.
Một bạn nam sinh giơ cao cánh tay, lớn mật lên tiếng: “Thưa thầy, đồng phục mới của chúng ta như thế nào vậy ạ?”
Nếu nói để cho bọn họ lựa chọn, vậy thì cũng phải cho tài liệu để chọn nhỉ.
Nghe thấy câu hỏi của học sinh, chủ nhiệm lớp cũng không để ý, lấy ra mấy tấm ảnh chụp từ trong cặp của mình: “Đây đều là các kiểu dáng tham khảo của đồng phục, các em cầm lấy rồi nhìn thử xem, đợi sau khi nghi thức kéo cờ kết thúc lúc về chúng ta sẽ bỏ phiếu.”
Đưa xong ảnh chụp, chủ nhiệm lớp lại quay đầu hướng về phía Tại Tại nói: “Đến lúc đó lớp trưởng làm một danh sách, ghi lại kết quả của cuộc bình chọn rồi nộp lại cho trường.”
“Dạ.” Được phân phối đến nhiệm vụ Tại Tại gật đầu.
Sau khi thông báo xong, chủ nhiệm lớp liền đi ra ngoài, còn chưa đi ra ngoài cửa, anh liền nghe thấy được phía sau liên tiếp truyền ra tiếng kêu.
“A! Sao xấu quá vậy?”
“Cái quỷ gì đây thế!”
“Tớ sẽ không bao giờ mặc cái thể loại quần áo khó coi này đi học đâu!”
“Thật ra không mặc đồng phục cũng khá tốt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-329.html.]
……
Những học sinh ở hàng ghế đầu là những người đầu tiên nhìn thấy đồng phục trông như thế nào trong một vài bức ảnh, khuôn mặt của họ sụp đổ trong giây lát , hệt như bị táo bón.
Biểu tình của bọn họ thành công hấp dẫn các bạn học hàng phía sau.
Ảnh chụp còn chưa kịp chậm rãi truyền đi, bọn họ vội rời chỗ ngồi, tiến tiến lên đi xem.
Tức khắc, tiếng oán thán còn cao hơn ban đầu.
Tại Tại không thò lại gần, cô bé biết với cái thân thể nhỏ bé này của mình, căn bản chen không vào.
Nhưng cô bé vào không được, không đại biểu người bát quái như Diệp Mậu Thu vĩnh viễn không vào được.
Cô nương này rõ ràng cũng là dáng người nhỏ xinh, nhưng vẫn dùng sức chín trâu hai hổ đều chen vào trong đám người, nhìn náo nhiệt.
Một lát sau, cô bạn này không chỉ đọc tất cả các kiểu đồng phục của trường, mà còn lấy tất cả các bức ảnh từ các bạn cùng lớp và đặt chúng trước mặt cô bạn lớp trưởng.
“Chết tớ mất thôi, Tại Tại cậu xem này, mấy bộ quần áo này có cái gì khác nhau chứ? Căn bản thì đều xấu cay mắt người nhìn như nhau mà thôi!”
Tại Tại tò mò mà xem qua.
Đập vào mắt chính là……
Một bộ quần áo thể thao kaki và xanh lá cây đậm, một bộ quần áo thể thao màu đỏ và xám, một bộ quần áo thể thao màu xanh đậm pha với màu cam, và một bộ quần áo thể thao màu trắng tinh chỉ có hai đường viền vài màu tím ở tay và ở ống quần.
Bốn bộ đồ thể dục, tuy rằng màu sắc khác nhau, nhưng không thay đổi sự thật rằng chúng chỉ là một bộ đồ thể thao lớn, rộng rãi.
E rằng bộ đồng phục học sinh này không có chức năng gì khác ngoài ưu điểm là thuận tiện cho việc vận động thể thao.
Còn về vấn đề mĩ quan thì....
“Cũng…… Còn tạm được.”
Tại Tại nói mấy lời bình từ tận trái tim: “Trang phục dùng sắc màu rất lớn mật.”
Trừ cái này ra, cô bé không biết bản thân còn có thể nói cái gì.
Những tấm ảnh này nhanh chóng bị cả lớp nhanh chóng mang đi truyền lại, sau đó là tiếng oán thán tang thương được vang lên, cho đến khi tiếng nhạc lễ chào cờ vang lên từ trên đài, mọi người mới kéo một thân áo tơi, ngoan ngoãn xếp hàng đi xuống lầu làm lễ kéo cờ.
Không khí chung của toàn trường nói nào cũng vậy, héo rũ.
Hiển nhiên, mọi người đều bị kiểu dáng của mấy bộ đồng phục đả kích.
Sau khi nghi thức kéo cờ kết thúc, trên đường trở về, Diệp Mậu Thu nhẹ nhàng chọc chọc Tại Tại đang xếp hàng ở phía trước, thành công khiến cho cô bé chú ý mới nhỏ giọng hỏi: “Tại Tại, cậu định chọn kiểu dáng gì thế?”
“Có lẽ là bộ khá ngắn kia, tốt nhất là bộ đấy.”
Cô ấy đang đề cập đến bộ màu trắng tinh khiết xen lẫn những đường viền vải màu tím.
“Nếu bộ đồng phục kia mà không có những sọc màu tím đó, có lẽ sẽ thực sự trông đẹp hơn.” Lưu Nhân Nhân cách hai người không xa, nghe được cuộc đối thoại này, không nhịn được nhỏ giọng nói.
Không ngờ Tại Tại và Diệp Mậu Thu lại nghiêm túc gật đầu.
Tỏ vẻ đồng thuận.