Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 330
Cập nhật lúc: 2024-10-13 14:02:19
Lượt xem: 24
Cuối cùng, sau sự bình chọn của tất cả học sinh trong trường, cuối cùng nhà trường đã chọn ra được đồng phục chung cho cả trường.
Thời điểm giáo viên công bố tin tức này, nhìn toàn ban hoan hô nhảy nhót bộ dáng, Tại Tại nhịn không được nghĩ.
Trường học có phải ngay từ đầu đã muốn chọn bộ thuần trắng có vài đường viền vải màu tím kia rồi hay không, chỉ là sợ học sinh phản đối, mới cố ý cho thêm vài bộ xấu xí vào để học sinh chọn bộ này một cách cam tâm tình nguyện hay không.
Đã có sự đối lập như vậy, chắc chắn mọi người sẽ dễ dàng chấp nhận đồng phục học sinh mà họ chọn.
Không thể không nói, Tại Tại đoán trúng sự thật.
Nhưng mặc dù bị nhìn thấu tâm tư nhỏ, trường học cũng sẽ không sửa đổi đồng phục.
“Nhân Nhân, đây này.”
Tại Tại cầm sáu đồng đưa cho Lưu Nhân Nhân đang phụ trách thu tiền.
Đây là tiền đồng phục, một bộ đồng phục tốn tám đồng, mỗi quý nhà trường sẽ phát hai bộ nên họ tính sáu đồng.
“Được, cậu mặc kích cỡ gì?” Lưu Nhân Nhân nhận tiền, thuận miệng hỏi.
Ngoại trừ việc thu tiền, cô bé còn phải ghi lại kích cỡ đồng phục của các bạn trong lớp, sau đó mới nộp lên nhà trường để đem đi may.
“…… Nhỏ nhất đi.” Tại Tại nói.
Cô bé cảm thấy dù là cỡ nhỏ nhất trên người cũng có vẻ hơi to nhưng cũng không sao, nếu không vừa thì có thể mang về nhà nhờ bà nội sửa giúp.
Phải mất hai tháng mới có thể may xong đồng phục, mà trong hai tháng này, bọn họ còn có thể tùy tiện có thể tự mặc đến trường tùy thích, cũng không vội quan tâm đến tiến độ của vấn đề này.
Tại Tại hiện tại tương đối quan tâm đến một chuyện khác.
—— có nên bán tranh hay không?
Đúng vậy, từ sau khi cô bé đoạt giải, rất nhiều người đã hỏi thăm bức《 giới hạn 》kia của cô bé, bày tỏ ý định mua bức tranh đó.
Giá khá cao, người cao nhất thậm chí sẵn sàng trả 500 đồng để mua tranh của bé.
Nói thật, cái giá này đã làm Tại Tại tâm động, nhưng cô bé lại có chút luyến tiếc.
Dù sao cũng là tác phẩm cô bé đã đoạt giải nhì trong cuộc thi vẽ tranh đầu tiên tham gia, muốn lưu lại trong nhà làm kỉ niệm.
Mà những chuyện như này Tại Tại tự giác cảm thấy mình còn là trẻ con không thể tự ý quyết định, cho nên sau khi biết được tin tức từ chỗ giáo sư Lâm, cô bé không lập tức đưa ra đáp án, mà chuẩn bị về nhà thương lượng với cả nhà.
Đặc biệt là dò hỏi ý kiến của ba mẹ.
“Vậy Tại Tại cảm thấy 500 đồng kia quan trọng, hay là bức tranh của con quan trọng?”
Nghe xong phiền não của con gái, Ninh Viễn Hàng không trực tiếp quyết định thay cho con bé, mà là hỏi lại ý tứ của con gái.
Tại Tại nghiêm túc nghĩ lại, do do dự dự mà nhỏ giọng nói: “Con luyến tiếc bán.”
500 đồng đối với một đứa trẻ không có thể tự lực kinh tế mà nói, xác thật là rất nhiều, nhưng so sánh lại, Tại Tại vẫn cảm thấy ý nghĩa của bức tranh kia còn lớn hơn 500 đồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-330.html.]
Không phải là lý do bức tranh là là tác phẩm bé đoạt được giải, mà bức tranh này, trên thực tế đại biểu cho sự đột phá lớn ở tranh không có nhân vật của cô bé, là một sự kiện vô cùng ý nghĩa.
“Vậy không bán, không phải chỉ là 500 đồng thôi sao? Nói với bác cả, bác cả trực tiếp đưa cho con làm tiền tiêu vặt.”
Cố Hành không biết khi nào đi vào tới hào khí tỏa ánh vàng mà nói với cháu gái, anh thậm chí còn làm thế bỏ tiền, thật sự chuẩn bị cho cháu gái 500 đồng làm tiền tiêu vặt.
Còn may đã bị Tại Tại kịp thời ngăn cản.
“Không cần đâu ạ, cháu vẫn còn có tiền tiêu vặt.”
Thấy Cố Hành đã trở lại, Tại Tại đột nhiên nhớ tới bản thân còn chưa đưa quà cho bác cả, vội cộp cộp cộp chạy lên lầu, một lát sau lại cộp cộp cộp chạy xuống, cầm theo một hộp nhỏ được thắt nơ một cách xinh đẹp mà trang nhã tặng cho Cố Hành.
“Bác cả, đây là món quà mà cháu mua bằng tiền thưởng của cuộc thi vẽ tranh kia, bác xem xem, có thích hay không?”
“Quà?”
Cố Hành vừa nghe thấy cháu gái cư nhiên mua quà cho anh, tức khắc vui vẻ không thôi mà nhận lấy hộp, sau khi dò hỏi ý kiến của Tại Tại, lúc này mới mở hộp ra.
Bên trong lẳng lặng nằm một chiếc bút máy.
Đây là thương hiệu bút máy nổi tiếng nhất của Trung Quốc, chỉ riêng chiếc bút này đã đắt hơn những món quà khác.
Nhưng vẫn kém hơn chiếc bút máy ngày thường mà Cố Hành hay dùng.
Nhưng ở trong mắt anh, nó quý không phải ở việc đo bằng tiền, mà tâm ý của cô cháu gái nhỏ tặng cho anh.
“Cảm ơn bé con, bác rất thích.”
Đôi lông mày tuần lãng dịu đi, được nhuộm bởi một nụ cười hạnh phúc.
Cố Hành không chút do dự lấy ra hộp bút, thay cái bút vốn được cài ở bên ngực trái kia bằng chiếc bút cháu gái tặng, còn cẩn thận điều chỉnh vị trí của nó một chút: “Bé con rất có ánh mắt, chiếc bút mày này thật là đẹp mắt.”
“Hì hì…… bác cả thích là tốt rồi.”
Quà được bác cả thích, Tại Tại cũng rất cao hứng.
Hôm nay Cố Hành vừa đi công tác về, đã bị bà Ninh giữ lại ở Ninh gia ăn bữa tối.
Thật ra ở Ninh gia có phòng của anh, chính là căn phòng ở cạnh phòng của bà Ninh.
Sau khi anh trở về, bà nội Ninh đã đặc biệt kêu người đến nhà trang trí cho tốt căn phòng, chờ anh ở đó.
Chỉ là công việc của Cố Hành quá bận, rất nhiều việc phải xử lý ngay tại công ty, cho nên rất ít khi ngủ lại ở Ninh gia.
Lúc này, đang ngồi trên xe trở về.
Cố Hành nhìn như không chút để ý hỏi: “Hôm nay cậu có thấy bất đồng ở đâu không?”
Tuy rằng khuyết thiếu chủ ngữ, nhưng trợ lý tiên sinh vẫn hiểu được Boss đang hỏi về sự bất đồng nào.
Dường như không cần phải quan sát cẩn thận, liền nói chuyện mình phát hiện từ sớm.
“Chiếc bút máy mới này của ngài thật độc đáo.”