Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 332
Cập nhật lúc: 2024-10-14 13:43:54
Lượt xem: 21
“Ninh Tại Tại?”
Tan học, Tại Tại đang trên đường đi tìm anh ba, đột nhiên nghe thấy ở phía sau có một tiếng gọi.
Cô bé theo bản năng quay đầu, ngay sau đó liền nhìn thấy một thân ảnh quen mắt đang đi lại đây.
Vẻ mặt của người này ngạc nhiên đánh giá cô bé, đặc biệt là bộ đồng phục mới trên người cô bé, lúc này mới xác định nói: “Thật đúng là em, không nghĩ rằng chúng ta lại cùng chung một trường nữa đó! Đúng rồi, em học lớp mấy thế, anh là lớp 3, học ở ban một của lớp 3.”
Tại Tại có chút ngốc, cô bé cảm thấy thiếu niên trước mắt có chút quen mắt, cũng nhớ rõ người này là người đoạt giải ba trong cuộc thi vẽ tranh lần trước đó, nhưng là lại không nhớ rõ tên của người này là gì.
Rốt cuộc hai người cũng chỉ gặp qua một lần.
Tuy nhiên, đối với bức tranh của người này, Tại Tại lại nhớ rất rõ, đó là bức tranh vẽ cảnh lá rơi vào mùa thu.
Nhưng rõ ràng việc ghi nhớ điều này không giúp cô bé nhớ tên của người này.
Cuối cùng Tại Tại không biết đáp lại người ta nên như thế nào, chỉ có thể nói một tiếng khô cằn: “Đã lâu không gặp, em học ở lớp 1.”
Thiếu niên thô tâm đại ý, cũng không phát hiện Tại Tại quên mất tên của mình, còn ở nơi đó luyên thuyên không nghỉ.
“Lớp một? Em nhỏ như vậy đã học lớp một Sơ trung? Nhảy lớp quá? Thật đúng là lợi hại! Nhưng lại nói tiếp hai ta đã lâu không gặp, sau khi lần trận thi đấu trước kia chấm dứt vẫn còn có một cuộc thi vẽ tranh cấp tỉnh nữa, anh còn tưởng rằng em sẽ đến tham gia đâu, không nghĩ rằng em không tham gia, nhưng cuộc thi cấp tỉnh này quả thực có nhiều nhân tài, mặc dù là anh, cuối cùng cũng chỉ có thể xếp ở thứ 25, ngay cả tư cách lên đài nhận giải cũng không có……”
“Em có biết cuộc thi đó, nhưng cô giáo của em cảm thấy năng lực của em vẫn còn non nớt, cũng không kiến nghị em tham gia.” Tại Tại nói.
Cuộc thi cấp tỉnh đó không có giới hạn độ tuổi, thậm chí có nhiều người đã học hội họa trên chục, chục năm sẽ tham gia, những tác phẩm đoạt giải ba trở lên sẽ tiếp tục đi lên để tham gia cuộc thi cấp nhà, để tranh tài với các họa sĩ xuất sắc từ khắp các tỉnh thành.
Mức độ thi đấu ác liệt này, Tại Tại hiện tại chưa thể ứng phó được.
Trên thực tế, là một trong những giám khảo của trận đấu đó, giáo sư Lâm đã phân tích qua với cô bé, bây giờ nếu lấy bức tranh tốt nhất của cô bé ra, xác thật có khả năng liều được đứng thứ mười.
Nhưng cũng chỉ có thể dừng bước tại đây.
Lại hướng lên trên, kỹ xảo hay cả lập ý của cô bé có vẻ còn có chút non nớt, không thể so sánh với các họa sĩ có nhiều năm kinh nghiệm.
Giáo sư Lâm không hy vọng đồ đệ của mình phải chịu đả kích từ ngoài xã hội quá sớm, cảm thấy cô bé vẫn nên được mài giũa tiếp.
Cho nên sau khi phân tích cẩn thận với đồ đệ của minh xong, bà kiến nghị cô bé không cần tham gia.
Đương nhiên, rốt cuộc tham hay không tham gia, cuối cùng quyền lựa chọn vẫn thuộc về Tại Tại.
Mà hiện tại kết quả rất rõ ràng, sau khi Tại Tại nghe xong kiến nghị, lựa chọn tiếp tục kiên nhẫn mài giũa khả năng hội họa của mình.
Cô bé tin tưởng vững chắc tích lũy kinh nghiệm đầy đủ, hiện tại trình độ của cô bé không đủ, nhưng chung có một ngày nào đó chắc chắn cô bé sẽ tỏa sáng rực rỡ ở trên khán đài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-332.html.]
Thất thần cũng chỉ là trong nháy mắt.
Tại Tại rất nhanh đã phục hồi tinh thần lại, lễ phép từ biệt Lý Trạch Vũ: “Em còn phải vội đi tìm anh ba, em đi trước.”
Cô bé còn chưa đi được vài bước, liền nhìn thấy ông anh trai với vẻ mặt vô biểu tình, bước đi về phía này.
Vội chạy qua, đón nhận lấy anh ba nhà mình “Anh ba, sao anh lại ra đây?”
Tại Tại còn tưởng rằng anh ba đang ở khu dạy học chờ cô bé.
Rốt cuộc nếu là hai hai anh em cùng ra ngoài tìm đối phương, rất dễ dàng bỏ lỡ lẫn nhau.
Cho nên bình thường Tại Tại có việc học nhẹ hơn ở Sơ trung sẽ sang Cao trung đi tìm Ninh Hiên.
“Tiểu tử thúi kia là ai?”
Ninh Hiên không để ý vấn đề của em gái, một khuôn mặt xinh đẹp của anh đen lại, thần sắc bất thiện trừng về nam sinh can đảm dám thông đồng với em gái anh đang đứng ở phía xa kia.
Nơi xa Lý Trạch Vũ vô tri vô giác mà nhìn qua, còn mỉm cười thân thiện với Ninh Hiên.
Tức khắc, sắc mặt Ninh Hiên càng khó coi hơn.
Tiểu tâm tư ghét bỏ của anh trai với người ở bên kia hiện rõ như vậy, Tại Tại nếu xem không hiểu mới là lạ.
Cô bé không nhịn được trừu trừu khóe miệng, cho tên Ninh Hiên có vấn đề về não một quyền.
“Suy nghĩ cái gì đâu? Người ta là người đoạt giải ba trong cuộc thi vẽ tranh hồi trước, không phải anh đã từng gặp qua hắn rồi sao? Hôm nay là ngoài ý muốn gặp phải nhau trong trường học, phát hiện hai chúng ta học chung trường noi mới có chút ngạc nhiên, cho nên thuận miệng hàn huyên hai câu mà thôi, ngay cả tên của người này em còn không nhớ.”
Nhưng câu cuối cùng kia Tại Tại chỉ dám nói nhỏ, bởi vì Lý Trạch Vũ còn chưa đi, sợ cho người ta nghe thấy sẽ cảm thấy xấu hổ.
Nhưng Ninh Hiên ở gần lại nghe được rõ ràng.
Sắc mặt anh tức khắc tan bớt đi, còn vui mừng vỗ vỗ đầu nhỏ của em gái nhà mình, cổ vũ cô bé nói: “Rất tốt, bảo trì tình trạng này, trước khi tốt nghiệp đại học, em không được phép yêu sớm, biết không? Nếu như bị anh phát hiện……”
“Anh phát hiện thì sẽ như thế nào?”
Tại Tại cũng không muốn yêu sớm, chỉ là có điểm tò mò Ninh Hiên suy nghĩ định lấy cái gì ra uy hiếp cô bé.
“Anh sẽ cáo trạng với anh hai!” Ninh Hiên ra vẻ hung tợn nói.
Đừng tưởng rằng chiêu này chỉ có mỗi em gái dùng, anh cũng sẽ!
Tại Tại: “……”
Với cái bộ dàng này thêm cả việc mỗi ngày đều có người đưa thơ tình cho anh, quả thực bị mù mắt cô bé rồi.