Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 331
Cập nhật lúc: 2024-10-13 14:02:38
Lượt xem: 27
Nhận được đáp án mình muốn, môi mỏng của Cố Hành hơi nhếch lên, lộ ra vẻ bí mật kinh ngạc:: “Bút máy không phải là tôi mua, là cháu gái của ta vẽ tranh được tiền thưởng, nên cố ý mua quà cho ta.”
Còn phải thêm một từ ‘ cố ý ’, nếu bây giờ có ngươi nói Boss không khoe khoang chắc chắn là nói điêu!
Đáy lòng của trợ lý tiên sinh âm thầm phun tào, mặt ngoài lại còn khích lệ giữ lại mắt mũi cho Boss nhà mình: “Tiểu thư Tại Tại thật hiếu thuận, tiên sinh thực sự có phúc khí.”
“Đúng vậy, đứa trẻ kia cũng là một người ngoan ngoãn săn sóc.”
Nụ cười trên mặt Cố Hành càng sâu, nhịn không được cúi đầu nhìn nhìn bút máy trên ngực, trong lòng càng thêm vui mừng.
Đồng thời cũng nhịn không được nghĩ, bản thân nên trả lễ cho đứa nhỏ này cái gì mới tốt?
Thu quà rồi, nên trả lễ, đó mới là lễ nghi cơ bản cần thiết.
*
Khi nghe đồ đệ nói rằng cô bé từ chối bán tranh, vẻ mặt của giáo sư Lâm không có một chút ngạc nhiên nào hết.
Khiến cho Tại Tại nhìn thấy có chút lạ: “Cô, có phải cô sớm biết em không bán tranh rồi phải không ạ?”
“Không, cô không biết.”
Giáo sư Lâm lại không có năng lặc nhìn thấu nhân tâm, sao có thể biết được đồ đẹ sẽ lựa chọn gì, bà chỉ là: “Cô chỉ là tôn trọng hết thảy lựa chọn của em mà thôi.”
Mặc kệ đồ đẹ có nguyện ý bán tranh hay không, bà vẫn luôn là biểu tình này.
“Cảm ơn cô.” Hiểu giáo sư Lâm cũng đồng ý với ý kiến này của bản thân, Tại Tại nhịn không được cảm kích nói.
“Cảm ơn cái gì? Chỉ có chút việc nhỏ này, không cần phải như vậy.”
Giáo sư Lâm đột nhiên nhớ tới cái gì, lại cho đồ đệ một ánh mắt thần thần bí bí: “Nhưng kế tiếp có chuyện này, đúng thật là em nên cảm ơn cô.”
Đồng tử Tại Tại trong nháy mắt co rút lại một chút, một tia kinh hỉ hiện lên nhanh chóng nhưng lại bị cô bé áp xuống.
“Là chuyện gì vậy ạ?” Cô bé làm bộ vẻ mặt tò mò hỏi.
“Ngoại trừ bức tranh 《 giới hạn 》 kia, còn có một người muốn mua một bức tranh khác của em, chính là bức em vẽ sân bay kia, ra giá cùng giống với《 giới hạn 》, cũng là 500 đồng.”
Giáo sư Lâm đem tin tức tốt này báo cho đồ đệ.
Bởi vì bức tranh sân bay trong tranh không có tên, nó luôn được giáo sư Lâm dùng tên《 sân bay 》.
Bức tranh kia sau khi được giáo sư Lâm giáo thụ chỉ điểm, sau lần chỉnh sửa sau đó, khi nhìn vào làm người xem có ảo giác người trong bức tranh dường như trở nên sống động hơn, họ sẽ bước ra khỏi bức tranh trong giây phút tiếp theo.
Chỉ cần đứng trước bức tranh và ngắm nhìn nó giống như đang ở trong một sân bay nơi người ra vào, cảm nhận được nhịp sống hối hả.
Đúng là bởi vì điểm này, mới thật sự đả đọng tới tâm người muốn mua 《 giới hạn 》.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-331.html.]
Theo lời của ông: "Mặc dù tác giả của bức tranh này không nổi tiếng, nó chưa bao giờ giành được bất kỳ giải thưởng nào, nhưng nó đã khiến tôi cảm động."
Nhà sưu tập nghệ thuật này tin rằng 《 sân bay 》 có duyên với ông, nên ông nguyên ý bỏ ra nhiều tiền để mua bức này về.
“Thật sự?” Tuy rằng đã sớm thông qua đọc Tâm Thuật biết được tin này từ trên mặt giáo sư Lâm, nhưng Tại Tại vẫn rất phối hợp mà lộ ra vẻ mặt kinh hỉ đan xen.
“Đương nhiên là thật, em cảm thấy cô sẽ lấy chuyện này ra dỗ dành em chơi?”
Giáo sư Lâm nhướng mày, tựa hồ không bằng lòng với sự nghi ngờ của học sinh, nhưng biết bà lại không tức giận chút nào, bời vì đồ đệ nhỏ này đã nhanh nhạy sa vào lòng ôm chầm lấy bà: “Cảm ơn cô , em biết cô tốt nhất mà. "
Cô bé biết rất rõ rằng nếu không nhờ sự giúp đỡ của giáo sư Lâm, bức tranh này của cô bé cũng sẽ không lọt vào mắt xanh của nhà sưu tập nghệ thuật, dù có lọt vào cũng sẽ không được giá cao như vậy.
Không chút do dự, Tại Tại lựa chọn đem 《 sân bay 》 bán đi.
500 đồng đó!
Bằng ba tháng tiền lương của ba ba cô bé đó!
Nghĩ tới việc sắp có một số tiền khổng lồ tới tay, tâm tình Tại Tại thực sung sướng, đồng thời còn nghĩ, về nhà bảo mẹ mang cô bé đi lập một tài khoản.
Tiền tiêu vặt, tiền mừng tuổi gì đó của cô bé, toàn bộ được tích góp lại có hơn 600 đồng, trong đó bác cả là người cho nhiều nhất, hiện giờ hơn nữa có thêm 500 đồng này, đã có hơn một ngàn, cũng nên cầm đi ngân hàng.
Bằng không để lâu ở trong nhà, Tại Tại lo lắng sẽ bị mọt ăn luôn.
Cách vách nhà bọn họ có một nhà như này, lão nhân đem tiền giấu ở trong hộp gỗ, nhiều năm trôi qua mới mở ra, kết quả vừa mở ra liền phát hiện, tiền bị mọt gặm hỏng gần hết rồi, mặc dù cuối cùng cầm đi ngân hàng đổi, cũng chỉ có thể lấy được mấy đồng tiền mà mọt cắn chưa hỏng hết.
Số còn lại bị mọt cắn không còn nguyên vẹn, ngân hàng không đồng ý đổi số tiền nó nên đành phải chịu ủy khuất.
Tuy nói đáy lòng nhớ thương chuyện này, nhưng trong lục học tập Tại Tại lại không hề bị phân tâm một chút nào.
Thẳng đến kết thúc tiết học, thấy tới người tới đón mình là mẹ, Tại Tại mới chia sẻ việc này với mẹ.
Đồng thời đề ra yêu cầu mẹ đưa cô bé đi lập một tài khoản để giữ tiền.
Tô Hân Nghiên nghĩ nghĩ, cảm thấy yêu cầu này của con gái cũng rất hợp lý, liền đáp ứng nói: “Được, khi nào mẹ sẽ đưa con đi ngân hàng.”
Cô hơi dừng lại một lát rồi nói: “Thuận tiện mang theo anh ba con cùng đi.”
Về cơ bản, gia đình họ coi tiền tiêu vặt và tiền Tết của con cái như nhau, thêm vào đó là phần thưởng khi đạt điểm cao.
Đừng nhìn Ninh Hiên bình thường hay tiêu linh tinh, nhưng tổng kết lại có lẽ trong tay anh cũng phải có vài trăm rồi.
Tuy rằng không nhiều bằng em nhờ bán tranh mà được, nhưng hiện tại cũng nhiều hơn so với người bình thường.
Có khi còn nhiều hơn tiết tiết kiệm của một cặp vợ chồng làm công nhân nữa đó.
Rốt cuộc người ta còn một gia đình phải nuôi, chỗ nào cũng tốn tiền.
Không giống anh , ăn uống đều ở nhà, không có chỗ nào tiêu, đồ dùng học tập đã có ba mẹ mua cho, tiền tiêu vặt chỉ mua một vài thứ linh tinh không tốn tiền.