Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 354
Cập nhật lúc: 2024-10-15 08:08:45
Lượt xem: 15
Là Tại Tại.
Cô chưa kịp bước vào nhà đã thấy xe của ba ba để ở trong sân, biết ba ba về, một bên đi dép lê lê vào cửa một bên kêu: “Ba ba, sao hôm nay ba ba lại về sớm thế?”
Nghe thấy thanh âm của con gái, Ninh Viễn Hàng từ trong phòng bếp đi ra, hạ giọng nhắc nhở cô: “Hư nào, anh hai con còn đang ngủ, nói chuyện nhỏ chút thôi.”
“Anh hai con?”
Tại Tại ngốc trong nháy mắt, ngay sau đó mới biết được chuyện gì đang diễn ra.
Ánh mắt cô lập tức giống như chiếc ra da quét khắp nơi trong nhà, quả nhiên nhìn thấy một đôi giày là được để ở lối ra vào, còn có một cái va li rất lớn được để ở trong phòng khách.
Tức khắc, giờ mà không hiểu nữa thì làm người làm gì?
Anh hai cô bé về nhà!!!
Thiếu nữ 17 tuổi vẫn không bỏ được cái tính hay kích động, cô kích động che miệng lại, hét lên một tiếng thật nhỏ, ngay sau đó lập tức như một làn gió, vèo một phát bay lên lâu, ngay cả Ninh Viễn Hàng muốn ngăn cũng không ngăn được.
Quên nó đi, để con gái đi.
Bọn nhỏ lâu như vậy rồi không gặp mặt, nhất thời quá mức kích động cũng là chuyện bình thường.
Lắc đầu bất lực, anh quay đầu trở lại bếp tiếp tục thái thịt.
Trong nhà có một đống động vật ăn thịt, không chuẩn bị nhiều thịt thì làm sao mà được?
Lầu hai.
Tại Tại đã như một cơn gió chạy tới cửa phòng anh hai, lúc này mới đè lại nội tâm đang kích động như muốn bay lên của mình, có trăm triệu điểm khẩn trương mà vươn tay đang run nhẹ ra, mở cửa phòng anh hai rồi thăm dò.
Một mảnh tối tăm, hơi khó nhìn rõ.
Ninh Hàng trước khi đi ngủ có kéo rèm cửa lại
Nhưng Tại Tại vẫn có thể thấy được thân ảnh đang phập phồng ở trên giường của anh hai cô, cô tức khắc vui vẻ, nhịn không được đẩy cửa phòng ra, lắc mình đi vào, đi đến bên cạnh bóng người ở trên giường.
Đương nhiên, cô kiềm chế để không đánh thức anh hai.
Nương theo chút ánh trăng yếu ớt, cô nhìn thấy tướng ngủ an bình của anh hai, sau đó không biết nghĩ như thế nào, cảm giác bản thân cũng có chút mệt rã rời, dứt khoát cởi giày, nằm ở trên giường anh hai, cùng ngủ với anh.
Ninh Hàng ngủ được một nửa, phát hiện đệm giường hơi nún xuống, ngay sau đó bên người nhiều có thêm một thân thể ấm áp.
Không cần phải phân biệt như thế nào, anh liền biết tiểu cô nương ‘ bò giường ’ là ai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-354.html.]
Anh nhắm hai mắt, thuận tay kéo một nửa chăn của mình đắp lên cho em gái, ngay sau đó xoay người tiếp tục ngủ say.
Dưới lầu.
Sau Tại Tại, Tô Hân Nghiên cũng cùng với mẹ chồng trở về nhà.
Hai người đều ngạc nhiên khi nhìn thấy xe của Ninh Viễn Hàng đang ở nhà, rốt cuộc ai cũng biết xưởng trưởng Ninh là một người khá bận rộn, đừng nói có thể trước thời gian ăn cơm về nhà, anh có thể kịp giờ về ăn cơm với gia đình đã là tốt lắm rồi.
Trên cơ bản đều phải đến hơn 10 giờ tối 11 giờ mới có thể về nhà mà hiện tại lại đang ở trong nhà, thử hỏi xem có làm người ta ngạc nhiên không?
“Sao hôm nay con lại về sớm thế?” Bà Ninh có chút kì lạ nên hỏi con trai đang bận rộn trong bếp.
Mà Tô Hân Nghiên thì cẩn thận một chút, cô chú ý tới đôi giày lạ ở cửa nhà: “Trong nhà có khách?”
“Ừm, Tiểu Hàng đã trở lại.”
Ninh Viễn Hàng tận lực nhỏ giọng bình tĩnh thông báo tin mừng này với mẹ và vợ, nhưng trên mặt anh lại không che giấu được ý cười, vẫn luôn vui vẻ.
Hiển nhiên cho tới bây giờ, anh vẫn còn đang chìm đắm vào trong niềm vui khi con trai đã trở về.
“Thật sao?!”
Tô Hân Nghiên cùng bà Ninh lúc đầu cũng không tin, nhưng khi nhìn thấy vali quen thuộc của Ninh Hàng trong phòng khách, họ đã rất ngạc nhiên.
Hốc mắt bà Ninh đều đỏ, bà muốn lên lầu xem cháu trai thứ hai đã nhiều năm không gặp, nhưng bị con dâu can ngăn.
“Mẹ, thằng hai vừa trở về, lúc này thằng bé có lẽ rất mệt, trước tiên cứ để thằng bé nghỉ ngơi lúc đi.” Tô Hân Nghiên thật ra cũng muốn lên lầu thăm con trai, nhưng cô lại suy nghĩ cẩn thận không muốn lên lầu làm phiền con trai đang nghỉ ngơi.
Thấy thế, Ninh Viễn Hàng rất muốn nói.
Con gái em đã sớm chạy lên rồi, chỉ là không biết sao lại lâu như vậy, trên lầu cũng không truyền đến động tĩnh gì.
Nhưng cũng không cần anh nói, Tô Hân Nghiên nhận ra không thấy bóng dáng con gái cô.
“Tại Tại đâu?”
Ninh Viễn Hàng chỉ trên lầu: “Vừa nghe thấy tin anh hai con bé đã về, lập tức chạy như điên lên, không ngăn được.”
“Đứa nhỏ này thật đúng là.”
Tô Hân Nghiên cười mắng một câu, ngay sau đó lắc đầu, cũng không quản nhiều.
Cô đi vào phòng bếp, hỏi chồng xem có giúp được gì không, kết quả lại bị Ninh Viễn Hàng xoay người cô đẩy qua bàn ăn, nơi đó đã được chuẩn bị đầy đủ các nguyên liệu cho bữa lẩu, chỉ chờ đủ người thì sẽ khai nồi.
Được rồi, người này là không muốn lên lầu đánh thức các con dậy ăn cơm.