Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 366
Cập nhật lúc: 2024-10-15 15:09:46
Lượt xem: 9
Người cảnh sát giúp cô gái làm biên bản đang kể lại ngắn gọn toàn bộ quá trình nguyên nhân sự việc mà cô gái kia giải thích, đồng thời xác nhận lại với cô.
“Đúng vậy.” Thiếu nữ gật đầu khẳng định.
“Cô có điểm đáng nghi này, nếu em nói đồng hồ không phải do cháu trộm, vậy em có chứng cứ gì chứng minh mình không trộm không?” Chủ nhiệm ban bốn đứng bên cạnh xen mồm vào hỏi.
Vị giáo viên này cảm thấy rằng câu hỏi này của mình không hề nói thay cho học sinh lớp mình, mà chỉ muốn tìm kiếm sự thật một cách khách quan hơn.
Nếu có bằng chứng để chứng minh rằng thủ phạm là học sinh trong lớp mình, mình sẽ có chút thất vọng, nhưng mình sẽ không bao giờ bao che lỗi lầm cho học sinh này.
“Em……” Gương mặt của cô gái kia hiện lên vẻ ngượng nghịu, nhịn không được gục đầu xuống, thấp giọng nói: “Em không có.”
Nếu không phải hết đường chối cãi, thì làm sao cô lại chọn cái ngõ cụt này?
Bởi vì không có người tin tưởng cô, ngay cả người mẹ cô yêu nhất cũng đánh chửi mắng mỏ cô, mọi người đều dùng ánh mắt chán ghét như thể đang nhìn một người sa đạo vô đạo đức mà nhìn cô, bọn họ thậm chí còn không muốn nghe cô giải thích một chút.
Lần đầu đối mặt loại tình huống này, mà cô gái mới chỉ là một cô bé chưa thành niên, căn bản không biết nên xử lý như thế nào, tinh thần suy sụp, việc nhảy lầu hay có những hành động quá khích là chuyện bình thường.
“Nếu em đã không có chứng cứ……”
Chủ nhiệm ban bốn còn đang muốn nói gì đó, lại bị mẹ của cô gái hùng hổ ngăn lại.
“Mấy người dừng ngay mấy việc ép con gái tôi lại đi? Còn muốn hại con bé đi nhảy lầu lần nữa sao? Đây là cách mà mấy người giáo viên dạy học sinh sao, buộc học sinh đi tìm chết?”
Mẹ của cô gái khi nói những lời này có lẽ đã lựa chọn quên đi những sai lầm mà trước đó mình đối xử với con gái, hoặc là nói bà áy náy nhưng không dám nhớ tới.
Cũng mặc kệ phía trước đã xảy ra cái gì.
Hiện tại bà chỉ là một người mẹ một lòng muốn bảo vệ con gái mình mà thôi.
Bị mẹ của cô gái chỉ trích quá nghiêm trọng, chủ nhiệm của ban bốn cũng không dám tiếp lời, còn đang vội vàng biện giải cho bản thân.
Mà chưa kịp biện giải, một giọng nói trầm ấm và uy nghiêm vang lên từ ngoài phòng.
"Chỉ cần xảy ra chuyện, chứng cứ sẽ để lại. Chuyện này đã liên quan đến an toàn tính mạng của học sinh, cảnh sát sẽ can thiệp điều tra. Không cần cô phải can thiệp quá nhiều, đâu cô giáo à."
Mọi người nghe thấy tiếng đều đồng loạt quay đầu, liền thấy có hai người đàn ông đang đứng ở ngoài cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-366.html.]
Trong đó có một người mặc cảnh phục, khuôn mặt uy nghiêm, vừa nhìn liền biết ở cục cảnh sát có địa vị không thấp.
Một người khác tuy chỉ mặc một bộ đồ công nhân dính đầy dầu mỡ, có lẽ là một người đang làm ở trong nhà xưởng vội vã chạy ra.
Nhưng thân hình của anh cao lớn, diện mạo lạnh lùng, nhưng lại khiến người ta không nhìn ra một chút chật vật nào, mà nhìn vào khí thế của anh, lại không hề với vị cảnh sát này, thậm chí còn có phần tốt hơn.
“Cục trưởng!”
Cảnh sát đang lấy lời khai trong phòng bệnh khi thấy được người ngoài cửa, lập tức khẩn trương đứng lên hành lễ.
“Ừm.” Người đàn ông mặc cảnh phục gọi là cục trưởng là người vừa lên tiếng.
Anh chính là Giang Tùng Văn mới lên chức Cục trưởng Cục Cảnh sát cách đây mấy năm.
Mà người đứng ở bên cạnh anh, là Ninh Viễn Hàng.
Giang Tùng Văn xuất hiện ở bên này cũng là chuyện ngoài ý muốn.
Anh đang làm nhiệm vụ cùng một đồng nghiệp gần đó, đồng nghiệp bị thương trong lúc đánh nhau với xã hội đen nên anh vội vàng đưa người đến bệnh viện gần nhất cứu chữa.
Kết quả nửa đường thì gặp lại lão chiến hữu Ninh Viễn Hàng, ngay sau đó mới biết được chuyện ở Trường Cao trung Cơ sở hai kia, liền đi theo lại đây xem, sau đó hiểu được tình huống.
Chuyện này thiếu chút nữa là sẽ đề cập mạng người, đúng là chuyện mà một giáo viên Cao trung có thể bình ổn được.
Cảnh sát chắc chắn sẽ can thiệp vào cuộc điều tra, và sau đó tất cả sự thật sẽ tự nhiên lộ ra.
Ninh Viễn Hàng tuy rằng có chút thân phận ngầm, nhưng anh cũng không phải là cảnh sát, không thể quang minh chính đại điều tra, mà anh cũng không định nhúng tay vào chuyện này.
Lúc này anh đi đến đây, chỉ muốn nhìn cô bạn nhỏ được con gái cứu như thế nào.
“Chào bạn học, chú tên là Ninh Viễn Hàng, là ba ba của bạn Ninh Tại Tại.”
Ninh Viễn Hàng đi đến bên giường bệnh của cô gái có sắc mặt trắng bệch kia, vẻ mặt nghiêm nghị giới thiệu với cô gái.
Có lẽ Tại Tại không nhận biết cô gái này là ai.
Nhưng cô gái lại tuyết đối biết Ninh Tại Tại là ai, rốt cuộc sao đây cũng là nhân vật phong vân của trường Cao trung Cơ sở hai, cả năm đều đứng nhất lớp, học thần được mọi người tôn sùng.