Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 385
Cập nhật lúc: 2024-10-16 14:34:50
Lượt xem: 20
Dường như không chút suy nghĩ, Tại Tại lấy cuốn sổ phác thảo mang theo trong túi ngay từ đầu, cầm bút lên và tiếp tục vẽ những đường lên đó, cố gắng ghi lại cảm hứng của khoảnh khắc này.
“Ê! Em thấy chúng ta có nên tạt vào quán ven đường mua cái gì ăn lót bụng không? Anh biết một quán này bán thịt dê nướng, ăn rất ngon…… Tại Tại?”
Ninh Hiên không phải là người để miệng nhà bao giờ.
Một bên lái xe một bên bóp còi không ngừng, kết quả lải nhải cả ngày cũng không thấy em gái phản ứng gì, không khỏi nghi hoặc nghiêng đầu, liền thấy em gái đang trầm mê trong thế giới hội họa, căn bản không để ý gì tới anh.
Thôi, tốt hơn là anh nên yên tĩnh.
Biết rằng lúc này em gái mình sẽ rơi vào trạng thái tập trung có thể nói là có chút ám ảnh, trừ phi em ấy tự mình tỉnh lại, hoặc là bị người ta mạnh mẽ cướp lấy bút vẽ trong tay, nếu không cô vô pháp bị quấy rầy, cho nên Ninh Hiên dứt khoát không nói nữa.
Một người lầm bầm lầu bầu thì rất kỳ quái.
Hai anh em lặng lẽ về nhà suốt quãng đường, cho đến khi xe từ từ dừng lại trước cửa nhà, vẫn chưa thấy Tại Tại ngẩng đầu ra khỏi bức tranh.
Ninh Hiên thở dài, cũng không quấy rầy em gái, chỉ có thể nhàm chán ghé vào cửa kinh ở tay lái đếm cừu.
Một con hai con ba con……
Đếm đến cuối cùng, cũng không biết từ khi nào anh ngủ rồi.
Chờ khi Tại Tại dời tầm mắt khỏi bức tranh, liền nhìn thấy bọn họ đã tới trước cửa nhà, mưa bên ngoài cũng ngừng, mà anh ba cô thì lại ghé vào một bên ô tô ngủ ngon lành, ngủ đến mức chảy cả nước miếng ra.
Tại Tại có một chút ghét bỏ mà vươn một ngón tay, muốn gọi anh dậy.
Muốn ngủ cũng không thể ngủ ở chỗ này, tư thế không tốt, ngủ một giấc dậy thì eo đau chân mỏi.
Kết quả đầu ngón tay còn chưa kịp chạm vào Ninh Hiên, ngoài cửa sổ xe truyền đến một tiếng gõ có quy luật lại nhẹ nhàng.
Tại Tại nghe thấy tiếng thì quay đầu, một phiên bản phóng to của khuôn mặt tuấn tú hiện ra khiến cô không nhịn được kinh diễn một lúc.
Ngay sau đó mới nhận ra thanh niên thanh tuấn đứng ngoài cửa là Cố Diệp Chu.
Cố Diệp Chu mặc một chiếc áo khoác dài màu camel, dáng người mảnh khảnh làm cho vòng eo và đôi chân của anh trông dài hơn, tỷ lệ cơ thể lại rất cân đối, chỉ cần đứng ở đó, về ngoại hình và khí chất, anh cũng không thua kém Ninh Hiên.
Nói cách khác, cả hai đều đẹp nhưng với nét đẹp khác.
Thân là một họa sĩ, Tại Tại luôn có một đôi mắt tinh tế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-385.html.]
Tuy nhiên, cô nhanh chóng hoàn hồn trước mỹ nhân bên kia, thấy anh có vẻ tìm mình có việc muốn nói, cô liền mở cửa xe bước xuống, nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc.
“Chúc mừng em thi đậu đại học.”
Cố Diệp Chu giống như một nhà ảo thuật, không biết từ nơi nào lấy ra một phong thư đựng giấy báo trúng tuyển đưa đến trước mặt Tại Tại.
Tại Tại duỗi tay nhận lấy, cúi đầu mở ra xem, mặt trên viết đúng là tên cô.
Cô thuận lợi trúng tuyển vào trường đại học mà mình mong muốn!
Nhịn không được vui vẻ mà nhếch miệng cười tươi, nếu không phải cố kỵ Cố Diệp Chu còn đang ở trước mặt, còn phải chú ý hình tượng, Tại Tại đều muốn ngay lập tức quay đầu lôi Ninh Hiên dậy, để anh cùng chia sẻ tin tức tốt này với bản thân.
Nhưng mà trước khi chúc mừng, cô còn có một nghi vấn nhỏ.
“Ủa? Mà tại sao cái này lại ở trong tay anh vậy?”
“Người đưa thứ mới tới đưa nhầm nhà.” Cố Diệp Chu giải thích, cho nên anh mới ra đây để đưa thư cho Tại tại, thuận tiện chúc mừng cô.
“Cái này tặng cho em, chúc mừng em vào đại học.”
Một cái hộp vải nhung quen mắt được đưa đến trước mặt Tại Tại, cô không cần mở ra, liền biết bên trong là thứ gì.
Trước đó, cô lặng lẽ trả lại chiếc đồng hồ quả quýt này lại , không ngờ sau khi đi một vòng, nó lại được đưa đến cho cô.
Dường như sợ Tại Tại không cần, Cố Diệp Chu lại nói nhiều hơn một câu: “Cái này đối với anh không có ý nghĩa đặc thù gì cả, giá trị cũng không cao như tưởng tượng của em, anh chỉ đơn thuần muốn tặng lại nó cho em mà thôi.”
Ở trong mắt anh, Tại Tại khi còn nhỏ đã tặng cho anh khá nhiều đồ ăn vặt, nó còn quý hơn cả chiếc đồng hồ quả quýt này.
Cho nên đây là một phần tạ lễ, cũng là món quà chúc mừng cô tốt nghiệp Cao trung, hơn nữa thuận lợi thi đậu trường mình mong muốn.
Cũng may lúc này đây, Tại Tại không cự tuyệt.
Cô nhận lấy món quà của Cố Diệp Chu, sau đó cười ngọt ngào cảm ơn: “Cảm ơn anh Cố.”
“Ừm.” Cố Diệp Chu gật đầu, sau đó xoay người trở về nhà của chính mình.
Người đi rồi, Tại Tại cũng thu lại quà và giấy báo trúng tuyển, sau đó lập tức xoay người vào trong xe đánh thức Ninh Hiên dậy, kéo anh về nhà ngủ.
Ninh Hiên mơ mơ màng màng bị em gái kéo đi, vừa đi vừa nói chuyện: “Có phải vừa rồi em nói chuyện với người nào đó phải không?”