Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 386
Cập nhật lúc: 2024-10-16 14:39:30
Lượt xem: 17
Thì ra anh cũng không thực sự ngủ say như chết.
“Ừm, người đưa thư mới tới đưa nhầm thư đựng giấy báo trúng tuyển của em sang Cố gia, anh Cố liền đưa cho em.” Tại Tại giải thích.
“À.” Ninh Hiên à một tiếng tỏ vẻ đã biết, sự chú ý lại lệch sang một bên: “Phải gọi ba ba sửa lại số nhà của mình sao cho nhìn rõ hơn chút mới được, lần này có thể đưa sai, lần tới cũng không biết nên làm sao đâu.”
Dù sao những ngôi nhà bên họ cũng đã có vài năm, nhiều tòa nhà đã bị bào mòn theo năm tháng, từ lâu đã tồn tại đến nay, số nhà cũng trở nên mơ hồ một chút mà khu vực này nhà cũng có dáng nhà mới hồ giống nhau nếu không ở lâu cũng khó phân biệt.
Tuy rằng sai đề, nhưng Tại Tại cũng cảm thấy anh ba nói có đạo lý, theo gật đầu tán thành nói: “Cái này nên sửa lại lần nữa.”
Cuộc trò chuyện giữa hai anh em kết thúc tại đây.
Bởi vì tiến vào nhà, Ninh Hiên liền loạng choạng đi đến bên sô pha, sau đó nằm ngả ra ngủ quên trời luôn.
Thậm trí còn không thèm lên phòng ngủ.
Nhìn anh như vậy, Tại Tại thở dài, đi vào trong phòng bà nội ôm điều chăn ra đắp lên cho anh để đỡ bị cảm lạnh.
Trời đang mưa và thời tiết nắng nóng đang trở nên dịu mát hơn, nên phải chú ý hơn chút.
Có đôi khi, Tại Tại thiệt tình cảm thấy bản thân hẳn là chị gái thì đúng hơn, mà không phải là em gái.
Làm gì có em gái nhà ai lại nhọc lòng vì anh trai mình như vậy?
Lắc đầu thở dài, cô đứng dậy lên lầu tiếp tục vẽ theo cảm hứng vừa rồi.
Buổi triển lãm tranh của Giáo sư Lâm được dự kiến sẽ tổ chức ba ngày trước khi bắt đầu học kỳ mới của Tại Tại, bà yêu cầu đồ đệ gửi hơn ba bức tranh để bà lựa chọn và bà sẽ chọn ít nhất một bức để treo trong phòng triển lãm và trưng bày cùng với một số tác phẩm khác.
Đương nhiên, nếu Tại Tại có thể tốt hơn, có lẽ không chỉ có một bức tranh được triển lãm ở đó thôi.
Mong muốn của mọi người sáng tạo là cho phép các tác phẩm của mình được nhiều người đánh giá cao hơn và điều đó cũng không ngoại lệ. Cô mong rằng sẽ có nhiều tác phẩm của mình được Cô giáo lựa chọn và triển lãm hơn nữa.
Bởi đó không chỉ là sự khẳng định thực lực mà còn là sự tán thưởng cho thành tích học tập và hội họa của cô trong những năm qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-386.html.]
Từ khâu chuẩn bị cho đến khi tổ chức thực tế một triển lãm nghệ thuật phải mất rất nhiều công sức và tiền bạc.
Trong khoảng thời gian sau đó, giáo sư Lâm thậm chí còn muốn nhờ đồ đệ đi cùng, trên danh nghĩa là nhờ cô giúp đỡ, nhưng trên thực tế, bà đang dẫn cô đi học cách tổ chức triển lãm nghệ thuật một cách suôn sẻ, đôi lúc bà sẽ giới thiệu với cô một số mạng lưới giới nghệ thuật trong và ngoài nước.
Ví dụ, một nhà sưu tập tranh, một họa sĩ vẽ tranh, v.v.
Trên cơ bản đều những người có danh tiếng, sự tồn tại của bọn họ làm Tại Tại chỉ có thể nhìn lên .
Có lẽ trong tương lai vào một ngày nào đó, cô có thể dựa vào thực lực của bản thân mà không phải nhìn lên, nhưng ít ra hiện tại, trình độ của cô không đủ, cũng còn chưa đủ tư cách.
Sau khi các công tác chuẩn bị cơ bản cho buổi triển lãm hoàn tất, giáo sư Lâm cho Tại Tại mười tấm vé vào cửa, để cô có thể tặng cho người thân, bạn bè và mời họ cùng tham quan cuộc triển lãm.
Tại Tại cầm vé, ấn theo đầu người trong nhà phân chia, cả nhà bao gồm cả bác cả thì mất bảy tấm phiếu, bản thân cô thì không cần, đến lúc đó cô có thể đeo thẻ của nhân viên công tác, trực tiếp nghênh ngang đi vào.
Còn dư lại ba tấm vé, Tại Tại tặng hai tấm cho Diệp Mậu Thu và Lưu Nhân Nhân hai cô bạn thân nhất.
Hai người tuy đối với việc thưởng thức nghệ thuật dốt đặc cán mai, nhưng nghe nói tranh của Tại Tại cũng được trưng bày ở đó, lập tức gật đầu đáp ứng.
Dùng Diệp Mậu Thu nói: Làm bạn thân nhất, hai cô phải đi chống lưng cho Tại Tại
Tại Tại: “……”
Tham gia một cuộc triển lãm tranh mà thôi, không đến mức đó.
Cuối cùng dư lại một tấm vé, Tại Tại nghĩ nghĩ, cầm đi Cố gia cách vách, đưa cho Cố Diệp Chu.
Thời điểm Cố Diệp Chu nhận được tấm vé còn rất ngạc nhiên, tuy nhiên anh đã phản ứng lại, hơn nữa còn chúc Tại Tại, nhưng anh cũng không bảo đảm nhất định có thời gian để đi.
Đối với câu này, Tại Tại cũng có thể hiểu.
Trước khi Cố Diệp Chu thi đại học, thân thể của ông nội anh có chút ngoài ý muốn, phải vào bệnh viện, một đoạn thời gian đó tinh thần của Cố Diệp Chu sa sút, anh phi thường sợ hãi người ông nội đã sống nương tựa với mình sẽ mãi mãi rời xa anh.
Tuy rằng sau đó ông Cố đã bình phục và xuất viện nhưng sự việc vẫn còn ảnh hưởng đến anh.
Thế cho nên lúc điền nguyện vọng sau khi thi đại học, anh đã từ bỏ chuyên ngành máy tính của Đại học Thanh Đảo mà kiên quyết chọn Đại học Y, quyết tâm trở thành một bác sĩ cứu người trong tương lai.