Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 427
Cập nhật lúc: 2024-10-18 16:27:35
Lượt xem: 17
Tại Tại nghe xong thì đần ra.
Anh hai, anh coi trọng em quá rồi.
Tiếng Anh cấp tám, đây không phải là cấp yêu cầu chuyên gia ngành ngôn ngữ học phải có sao? Đã thế còn bảo em học thêm một ngôn ngữ nữa.
Sao thế, cảm thấy cô học vẽ tranh không tiền đồ, muốn đổi nghề phiên dịch cho cô sao?
Sau tất cả cô vẫn chỉ là một sinh viên mỹ thuật nhỏ bé yếu đuối mà thôi, vì sao lại phải sinh ra con đường trắc trở như vậy cho cô đi?
Tại Tại một bên dưới đáy lòng kêu rên, một bên trừng mắt lườm cái tên đang ngồi cách đó, rúc vào một góc tường, với ý đồ tránh khỏi ma trảo của đại ma vương- Ninh Hiên.
Nói cho cùng cũng là anh em tốt nhiều năm, sao anh lại có thể bỏ em một mình chạy đi tìm hạnh phúc thế kia?
Đối với đôi mắt nhỏ lên án của em gái, Ninh Hiên chắp tay trước ngực, làm ra một tư thế khẩn cầu.
Ninh Hiên làm khẩu hình không tiếng động về phía em gái: Em gái ngoan, lần này em buông tha cho anh ba, lần sau bù cho em một bữa thật lớn.
Tại Tại cũng cùng khẩu hình nói lại: Anh nói rồi đó nha.
Ninh Hiên liên tục gật đầu: Ừm ừm ừm.
Tại Tại: Được rồi.
Cô quay đầu cố ý dời sự chú ý của anh hai cô đi, để anh ba có thể thuận lợi thoát thân.
Anh cả một bên thấy toàn bộ hành trình: “……”
Hai đứa nhỏ này khi làm việc cũng có vẻ rất ăn ý mà, nhưng ngày thường tại sao lại không thấy hai đứa này hòa thuận như thế?
Mỗi lần đi cùng nhau đều đối chọi gay gắt, không làm ồn lên đã phải cám ơn trời đất.
Bật cười lắc đầu, Ninh Hàn cảm thấy có lẽ đây là phương thức ở cạnh nhau khá độc đáo của hai em ấy đi.
Anh cũng không quản nhiều, tiếp tục cúi đầu xem báo biểu tài vụ trên tay.
Đây là báo cáo tài chính của công ty bất động sản mà anh mở năm nay, trong đó ghi rõ chi phí và thu nhập của công ty trong năm qua.
Và con số trong cột tăng trưởng doanh thu hàng năm đã lên tới hàng chục triệu cột.
Nhưng Ninh Hàn giống như đang nhìn một chuỗi những con số thông thường nhất, lật từng trang, trên đầu vẫn phát hiện ra một lỗi chính tả.
Anh cau mày, trong lòng cảm thấy có chút không vui.
Lập tức quyết định đợi sang năm bắt đầu làm việc, liền gọi toàn bộ nhân viên phòng tài vụ đến họp bàn kỹ càng, trên báo cáo quan trọng như vậy lại xuất hiện một sai sót cấp thấp như vậy rất nghiêm trọng.
Hiện giờ tuy sai ở những chỗ li ti không đáng kể, nhưng tới sau này thì sao?
Lần sau, nếu nó xuất hiện đằng sau một số đơn vị dữ liệu quan trọng, đó sẽ là một rắc rối lớn!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-427.html.]
Cảm nhận được áp suất thấp từ trên người anh cả, Tại Tại mẫn cảm mà run run.
Cô theo bản năng mà nhìn lại vào khuôn mặt của anh trai mình.
Đáng tiếc từ sau khi anh cả bắt đầu dựng nghiệp, tâm tư trên mặt ngày càng thâm trầm, sớm đã không nằm trong phạm vi cô có thể xem và hiểu.
Có chút mất mát mà thu hồi ánh mắt, Tại Tại thoáng nhìn thấy bà nội mang đĩa sủi cảo đã chín mang tới, vội vàng nhảy dựng lên, tựa như con thỏ mà chạy đến trước mặt bà nội, gấp không chờ nổi hỏi: “Bà nội, đĩa sủi cảo này là để mang sang Cố gia sao ạ?”
“Ừm.” Bà Ninh vừa mới lên tiếng, sủi cảo trên tay đã bị cướp đi.
Trong nháy mắt, Tại Tại cũng chạy như bay ra ngoài cửa, không thấy bóng dáng.
“Đứa nhỏ này, chạy gấp như vậy làm gì?” Bà Ninh nghi hoặc nói.
“Có thể là vì chạy trốn?”
Ninh Hiên không biết khi nào đi ở đằng sau lưng bà nội, buồn bã nói, dọa bà nội nhảy dựng.
“Muốn c.h.ế.t à, trốn ở sau này làm gì? Nhanh chân đi bê thức ăn đi, chờ em gái con về là có thể ăn cơm.” bà Ninh không chút khách khí đánh cho cháu trai một cái bàn tay, đương nhiên căn bản bà không đánh đau, sau đó quay người vào phòng bếp.
“Được rồi.”
Ninh Hiên tung ta tung tăng đi theo phía sau bà nội.
Hiện tại anh chỉ cảm thấy ngồi cạnh bà nội là chỗ ngồi an toàn nhất trong cả nhà, bởi vì chỉ có ở trước mặt bà, anh hai anh mới không tuôn ra những lời của đại ma vương làm anh sợ hãi.
Ví dụ như bắt anh đi bằng Tiếng Anh cấp tám, hay là bằng máy tính cấp năm gì đó.
*
Tại Tại vừa mới bưng đĩa sủi cảo đi ra cửa sắt hoa viên nhà mình, liền nhìn thấy ở phía đối diện cũng có một bóng dáng cao ráo đi ra.
Cô tập trung nhìn vào, trùng hợp thật đây không phải là....
Đúng là Cố Diệp Chu.
“Anh Cố, đây là đĩa sủi cảo mà bà nội em bảo mang sang chia sẻ cùng với mọi người.” Tại Tại lon ton mà chạy qua bên đó, đem điã sủi cảo nóng hổi trong tay tới trước mặt Cố Diệp Chu.
Cố Diệp Chu ngẩn người, ngay sau đó cũng nâng mâm nhỏ trên tay lên: “Đây là sủi cảo anh gói.”
Thật trùng hợp, ông nội anh cũng bảo mang sang Ninh gia một đĩa sủi cảo.
Hai người nhìn nhau, ngay sau đó đồng thời bật cười.
“Chúng ta trao đổi đi.” Tại Tại cười nói.
“Được .” Cố Diệp Chu gật đầu, sau đó cùng nhau trao đổi phần đĩa sủi cảo trên tay.
Cầm đĩa sủi cảo ấm áp trên tay, Cố Diệp Chu cúi đầu nhìn Tại Tại trước mắt, ôn thanh nói: “Năm mới vui vẻ.”