Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 457
Cập nhật lúc: 2024-10-21 12:01:27
Lượt xem: 21
Xe đang chạy trên đường với tốc độ cao, nhưng tâm trạng của Ninh Hiên lại không hề đẹp tí nào
Bởi vì Lan Ỷ cự tuyệt lời mời của anh.
Hoặc là nói, toàn bộ những cô bạn thân của em gái anh đều cự tuyệt lời mời của anh, bởi vì trong các cô ấy có một người biết lái xe, mà trong nhà cũng có tiền, đã cho mua một chiếc xe cho cô ấy.
Cho nên mấy cô gái ấy muốn ngồi cùng với nhau.
Vừa hay năm người một chiếc xe, mỗi người lại rất gầy, có thể nhét vừa.
Mà anh, chàng trai đáng thương không được đi cùng với cô gái mình yêu, còn phải nghẹn khuất lái xe chở một đống đàn ông.
Mị rất buồn bực.
“Em không vui vẻ à?” Ninh Hàng ngồi ở ghế ghế phụ cạnh ghế điều khiển nghiêng đầu liếc mắt nhìn em trai một cái, đạm thanh hỏi.
Anh cũng chỉ hỏi một cách đơn thuần mà thôi, lại khiến Ninh Hiên sợ tới mức đột nhiên giật mình một cái, lưng ưỡn thẳng ra, lớn tiếng trả lời: “Không, em không có!”
“À.”
Nghe thấy em trai như vậy trả lời, Ninh Hàng liền gục đầu xuống, tiếp tục lật xem quyển sách chuyên nghiệp trong tay.
Gần đây hạng mục anh đang nghiên cứu lâm vào cục diện bế tắc, sau mấy lần thử nhiều phương pháp vẫn không thể có được kết quả như ý muốn, Ninh Hàng liền dứt khoát lựa chọn việc tạm thời gác xuống, ngược lại bắt đầu đọc sách, làm bước tiếp tục bổ sung kiến thức.
Hoàn toàn không bị lay động bởi nghiên cứu trì trệ.
Quyết tâm này khiến các đồng nghiệp trong viện của anh ta hết lần này đến lần khác kinh ngạc, thậm chí có người cố vấn cũng khen ngợi anh ta rất nhiều, nhưng Ninh Hằng lại không có cảm giác gì.
Anh cho rằng việc tiếp tục là một chuyện đương nhiên, cũng không hiểu vì sao anh làm việc này lại được khen.
“Gần đây Tiểu Hiên có định quay thêm bộ phim nào khác không?” Ninh Hàn đang ngồi cùng với Cố Diệp Chu ở đằng sau xe hỏi.
Theo như góc độ của anh, bộ phim đầu tay của em trai có thể lấy được thành tích tốt như vậy, vậy thì nhân lúc còn nóng, tiếp tục quay thêm bộ nữa.
Lấy danh tiếng của bộ thứ nhất làm tăng danh khí cho bộ thứ hai.
Suy nghĩ này của anh hoàn toàn là tư duy của doanh nhân, nhưng làm đạo diễn hay là diễn viên, Ninh Hiên lại là người thuộc về nghệ thuật, anh làm việc bằng những ý tưởng riêng.
“Hiện giờ em cũng không có kịch bản gì, bản thân cũng không có ý định quay phim tiếp, nên tính toán tạm thời ngưng lại, ở lại trường tiếp tục học tập cho thật tốt, làm kiến thức của bản thân trở nên phong phú hơn.”
“Em muốn thi lên thạc sĩ?” Ninh Hàn kinh ngạc nói.
“Dạ.” Ninh Hiên gật đầu.
Nghe thấy em trai nói như vậy, Ninh Hàng theo thói quen hay quản đến chuyện học tập của em trai và em gái ngẩng đầu, cư nhiên phá lệ khen anh một câu: “Nhiệt tình yêu thương học tập, không tồi.”
Tay cầm vô lắng của Ninh Hiên run lên: “……”
Anh hai anh đừng khen em mà, em sợ hãi!
Còn tốt, hành trình kế tiếp Ninh Hàng không mở miệng nói chuyện nữa, điều này đã tránh khỏi thảm kịch lao xuống mương do Ninh Hiên chủ lái vì sợ hãi với việc học tập.
Ba chiếc xe lần lượt đến nhà hàng, dưới sự hướng dẫn của người phục vụ, đi đến bàn ăn mà Tô Hân Nghiên đã đặt trước.
“Nào, chúng ta cùng nhau chúc mừng Tại Tại, chính thức bước hàng ngũ người trưởng thành nào!” Chương Đào đang vui vẻ đứng lên, giơ một ly rượu vang đỏ lớn tiếng u a nói.
“Chúc mừng!”
“Chúc mừng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-457.html.]
……
Những người khác cũng sôi nổi ứng hòa, giơ chén rượu lên cụng lung tung cả.
Ở đây trên cơ bản đều là người trưởng thành, cho nên đồ uống chiếm phần lớn là rượu, tất nhiên cũng có những người không thích uống rượu nên chỉ uống nước trái cây.
Dù sao cũng không ai bắt buộc bọn họ phải uống rượu.
Tại Tại đang cầm một cốc rượu.
Vốn dĩ bà nội cô không định cho cô uống, nhưng cô lại nhất quyết không chịu.
Là một đứa trẻ mới thành niên, luôn thích thử đủ thứ mà trước đây khi chưa trưởng thành cha mẹ không cho phép.
Ví dụ như uống rượu.
Đương nhiên, cô cũng biết, lần đầu tiên bản thân ống rượu, hiển nhiên tửu lượng sẽ không tốt, cho nên cũng chỉ dám lấy có tí xíu này thôi, cũng cũng có một tý ở dưới đáy cốc.
Một cốc xuống bụng, Tại Tại không có gì cảm giác chưa đã vẫn thèm lại muốn uống tiếp, lại bị Cố Diệp Chu bên cạnh giơ tay cản lại.
“Anh muốn uống sữa bò, em có muốn uống cùng với anh không?”
Cố Diệp Chu cũng biết mình không thể làm ngược lại việc có chút nổi loạn khi còn ở tuổi thiếu niên, vì vậy anh đã nghĩ ra một cách khác để ngăn cô uống rượu.
Tại Tại nghe Cố Diệp Chu nói như vậy, nghĩ người ta cũng là do mình mời đến, cũng không thể để khách một mình uống một loại được, liền gật gật đầu, đồng ý: “Được ạ.”
Sau đó trong cốc màu đỏ của rượu được thay thế bằng màu trắng của sữa bò, hai người mặt không đổi sắc dưới ánh mắt quỷ dị của mọi người, lo việc uống sữa bò của mình, đã thế còn hay cụng ly cùng với nhau, uống xong còn ha một cái.
Tô Hân Nghiên lặng lẽ nghiêng đầu, đưa đầu lại gần chồng, nhỏ giọng nói.
“Anh nhìn thử xem, hai đứa trẻ này có phải uống say rồi hay không?”
Ninh Viễn Hàng giương mắt nhìn lên, không khỏi lắc đầu bật cười: “Thật đúng là.”
Thì ra, không chỉ có Tại Tại lần đầu tiên uống rượu đã bị một chút rượu vang đỏ đánh bay, ngay cả Cố Diệp Chu cũng giống vậy.
Hơn nữa có thể tửu lượng của anh có khi còn nhỏ hơn cả Tại Tại.
.
Hai người hiện tại nhìn thì có vẻ đang nghiêm trang uống sữa bò, nhưng động tác kia trên thực tế chẳng khác gì việc uống rượu, lại cẩn thận quan sát đôi mắt của hai người này, tất cả đều m.ô.n.g lung.
Ngay cả khi không biết chuyện gì đang xảy ra, Ninh Viễn Hàng cũng không mất công cho nhãn lực được huấn luyện trong mấy năm ở quân ngũ.
Phát hiện Tại Tại và Cố Diệp Chu say rượu không chỉ có vợ chồng Ninh gia.
Rất nhanh, những người khác cũng dưới sự nhắc nhở của Tô Hân Nghiên, phát hiện ra điểm này.
Hai bên vô tình say rượu hoàn toàn không nhận ra mình đã say, vẫn đang nghiêm túc ăn cơm uống sữa trong ly rượu.
“Ha ha ha…… Nếu không phải lúc này không có máy quay ở đây, không thì tôi sẽ trực tiếp quay cảnh này lại, chờ sau khi bọn họ tỉnh rượu lại thì cầm đi cho hai tên này xem, nhất định sẽ rất thú zị đây.”
Ninh Hiên là người thứ nhất không kiêng nể gì mà cười nhạo, những người khác cũng nhịn không được thấp giọng cười trộm.
“Mấy người cười cái gì thế? Cười ai vậy? Hì, mình cũng muốn nghe cùng.” Nghe thấy tiếng cười, đôi mắt Tại Tại say lờ đờ m.ô.n.g lung mà quay lại đầu, ngây ngốc hỏi.
Sau đó tiếng cười lớn hơn nữa.
“……” Tại Tại: “Kỳ kỳ quái quái.”