Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 459
Cập nhật lúc: 2024-10-21 14:40:39
Lượt xem: 16
"Mặc dù biết sẽ có kết quả như vậy, nhưng tớ vẫn chán nản như vậy, phải làm sao bây giờ?"
Chương Đào ngã vào trên giường của mình kêu rên liên tục.
Tống Giảo đang đi ngang qua mép giường của cô thấy vậy bình tĩnh mà nhìn cô một cái: “Mấy đôi tất của cậu phơi ở trên ban công bay rồi, cậu xác định còn muốn ở chỗ này tiếp tục gào?”
Chương Đào: “!!!”
Trong nháy mắt cô sử dụng tư thế cá chép lộn nhào, nhanh chóng xuống thang giường, đi giày giày, chạy như bay ra cửa.
“A a a a…… người yêu của tôi… tất ơi!”
Ở trong ký túc xá cũng có thể nghe thấy tiếng kêu gà thảm thiết của cô.
“Ha ha ha……” Nhóm người Tại Tại đều bị hành vi khôi hài của Chương Đào làm cho buồn cười ha ha.
“Đúng rồi Tại Tại, bao giờ thì tác phẩm của các cậu trưng bày thế, tớ sợ là không kịp đi nhìn.” Tống Giảo quay đầu, ánh mắt chờ mong mà nhìn về phía các cô.
“Không biết nữa, chưa nhận được thông báo.”
Tại Tại lắc đầu, tỏ vẻ bản thân còn không rõ ràng lắm.
Ngược lại, tin tức của Lan Ỷ linh thông nhiều: “Hẳn là còn phải lại chờ khoảng một tuần nữa, rốt cuộc ban tổ chức cũng phải có thời gian nhất định để chuẩn bị cho cuộc triển lãm.”
Hơn nữa chỉ trưng bày tác phẩm của 30 người đứng đầu không có nghĩa là kết thúc cuộc thi này.
Vào thời điểm diễn ra triển lãm, ban tổ chức cũng không sẽ công bố xếp hạng cuối cùng của mọi người, mà là sẽ căn cứ theo đánh giá của khán giả về 30 tác phẩm này, rồi điều chỉnh, sau đó mới chân chính công bố thứ tự.
Đến lúc đó hẳn là sẽ còn một cái lễ trao giải nữa.
“Chúng ta cũng không nhất định sẽ lên khán đài nhận thưởng, rốt cuộc trận thi đấu này cao thủ nhiều như chấu, thật sự rất khó để nổi bật giữa đám đông.” Lan Ỷ nói.
Cô nhận thức rõ ràng về khả năng hội họa của bản thân.
Các tác phẩm của cô ấy đều rất thuần thục về mặt kỹ năng, nhưng là thiếu đi một tia linh khí quan trọng nhất.
Ông nội đã từng nhận xét về cô: Kĩ năng có thừa, linh khí không đủ.
Mà ở điểm này, Tại Tại mạnh hơn cô rất nhiều lần, đã thế về mặt kĩ năng cô bạn lại không hề kém cạnh cô một chút nào, hai tượng chồng lên, Lan Ỷ cảm thấy, so sánh với chính mình, khả năng Tại Tại bước lên khán đài cao hơn.
Tại Tại không mở đọc Tâm Thuật không biết dưới đáy lòng Ỷ ca đã đưa cô lên một vị trí cực cao, hiện tại cô đang rối rắm về một chuyện khác.
Nghỉ hè thì làm gì giờ?
“Nghỉ hè?” Nghe thấy Tại Tại không cẩn thận nói ra suy nghĩ của mình, Chương Đào sau khi chỉ cứu được một đôi tất đáng thương thì đi vào, đĩnh đạc nói: “Tớ không quay về, ở lại thủ đô tìm việc làm, tích lũy kinh nghiệm trước khi tốt nghiệp ra trường.”
Kỳ nghỉ hè dài quá, không kiếm được tiền thì thật tiếc.
Tống Giảo thì lại theo thường lệ về nhà.
Cô không phải là người có thể xa nhà quá lâu.
“Ỷ ca thì sao, cậu định về nhà hay là ở lại đây tìm việc làm tích lũy kinh nghiệm?” Tại Tại tò mò mà nhìn về phía Lan Ỷ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-459.html.]
“Tớ định ở lại thủ đô, gần đây tìm được việc làm, chỉ việc chờ hai ngày nữa thi xong thì đi làm việc.” Lan Ỷ không hề giấu giếm tính toán của chính mình.
“Ỷ ca không trở về cùng tớ sao?”
Tống Giảo nghe vậy, có chút thất vọng, nhưng cũng rất nhanh điều chỉnh lại.
Thật cô tuy là người tính tình mềm mại, nhưng bản thân cũng là kiểu người độc lập tự cường, cũng chỉ là một chuyến về quê mà thôi, lại không phải là chuyện gì lớn.
Tống Giảo nghĩ như vậy quyết định không mua vé xe lửa nữa, vẫn giống như lần trước, chuẩn bị ngồi máy bay trở về.
Cá nhân cô cho rằng đi máy bay an toàn hơn một chút so với đi xe lửa.
Mỗi người đều có kế hoạch cho kỳ nghỉ hè của riêng mình, Tại Tại lại lâm vào mê mang.
Cô cũng có ý nghĩ sẽ tìm việc làm vào dịp nghỉ hè này, nhưng bời vì chuyện lần trước, người trong nhà không đồng ý cho cô trước khi tốt nghiệp tìm việc làm.
Nhưng mà mỗi ngày ở nhà vẽ tranh học tập cũng chán lắm chứ bộ, mà các bạn của cô lại không thể đi chơi cùng với cô, việc này quả thực làm người ta phát sầu mà.
Còn chưa sầu được mấy ngày, vấn đề của Tại Tại đã giải quyết dễ dàng.
Sự việc bắt đầu trong một bữa ăn tối của gia đình.
Ninh Hàn ăn cơm xong, thì thông báo với cha mẹ mình sắp phải rời khỏi thủ đô, chạy đến Ma Đô kiểm tra một vài thứ.
Anh chuẩn bị thiết lập thêm một chi nhánh nữa ở bên đó, lúc này bắt buộc phải đến Ma Đô khảo sát một vài vấn đề trước khi đầu tư sang bên đó.
Vừa nghe thấy anh cả nói, trong lòng Tại Tại vừa động.
Đột nhiên nổi lên một suy nghĩ.
“Anh cả~”
Tâm động không bằng hành động, Tại Tại lòng mang tâm tư ngọt ngào mà kêu anh cả, đường giọng gợn sóng kéo đến khúc cua chín mười tám dường như đã làm Ninh Hàn đang gắp thịt sợ hãi.
Anh dứt khoát buông thịt, quay đầu dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn về phiá em gái: “Có chuyện nói thẳng, không cần phải ra vẻ như thế…… .”
Anh cảm thấy em gái đi theo em ba lâu ngày, đã bị nhiễm phải không ít thói hư tật xấu của tên kia rồi.
Ninh Hiên ở xa trong trường học đột nhiên hắt xì một cái, thành công đưa tới sự hỏi han ân cần từ bốn phiá của các bạn học.
“Bạn học Ninh, có phải cậu bị cảm à?”
“Ninh Hiên, cậu có tốt không?”
“Học trưởng Ninh , chỗ của em có nước ấm……”
……
“Không cần, cảm ơn."
Đối với ý tốt của các bạn học, Ninh Hiên đều lấy lời từ chối lễ phép, còn người thì lui về phía sau, không cho có người có tâm tư không đơn thuần tiếp xúc.
Chê cười, hiện tại anh đang có người yêu ( là anh ảo tưởng ), sao lại có thể mấy người ngoài chiếm tiện nghi của bản thân được chứ?
Mị là hoa đã có chủ rồi nha!