Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 500
Cập nhật lúc: 2024-10-23 13:38:57
Lượt xem: 11
“Ai, Tại Tại, cuộc thi vẽ tranh cấp quốc gia lần trước sau khi thông báo xong kết quả, có yêu cầu cậu nộp thêm tác phẩm nữa lên không?”
Trong ký túc xá, Chương Đào đang ngồi ở trên bàn học, quay đầu hỏi Tại Tại đang ngồi ở bàn vẽ tranh .
Tại Tại một bên cầm cái xẻng nhỏ để bôi màu lên giấy, một bên không quay đầu lại nói: “Có thông báo rồi, nhưng gầy đây tớ chưa có linh cảm, không muốn vẽ.”
Trước đó đã nói, nằm trong top 3 của cuộc thi vẽ tranh cấp quốc gia này sẽ được quốc gia cử đi tham gia cuộc thi vẽ tranh quốc tế.
Chỉ cần có thể dự thi, mặc kệ cuối cùng có nhận được cái gì hay không, đó cũng là một cơ hội được so tài với những họa sĩ thiên tài ở các quốc gia khác.
Hầu hết những người có được cơ hội này sẽ rất trân trọng nó, hàng ngày hận không thể vùi đầu khổ họa, chỉ để vẽ ra một bức tranh tốt nhất để gửi đi tham dự.
Tuy nhiên Tại Tại đối với trận thi đấu này lại không coi trọng như vậy, nếu để những người muốn tham gia cuộc thi đấu biết được tâm thái trước khi thi của cô như thế này, chắc chắn số nước bọt có thể dìm chết được cô.
Nhưng Chương Đào lại hiểu Tại Tại.
Biết cô vẽ tranh đều dựa vào linh cảm.
Cô vẽ tranh, đại bộ phận đều dựa vào cảm hứng chớp nhoáng, mà thời điểm không có linh cảm, những bức tranh cô bạn này vẽ ra không thể nói là không đẹp, nhiều nhất cũng chỉ hơn một bức tranh rác thôi.
Câu cuối cùng là do chính Tại Tại nói, không hề có quan hệ với Chương Đào.
Cho nên, vào lúc cô không có linh cảm, mà lại có người buộc cô vẽ tranh, cô cũng hoàn toàn vẽ không ra.
Bởi vậy khi nghe thấy câu này nói hứng lời của cô, Chương Đào căn bản không có cảm giác gì, cô chỉ có chút tò mò.
Hiện tại Tại Tại đang vẽ cái gì?
Chương Đào là người trực tràng, là kiểu người nghĩ là làm không lung tung, vì vậy tò mò hỏi thẳng: "Cậu đang vẽ cái gì đó?"
"Tranh mù."
Nói tới nói lui, Tại Tại vẫn nói đơn giản đi một chút, làm cho Chương Đào có thể hiểu rõ.
Chỗ ngồi của Chương Đào ở góc đối diện, nên khi nhìn về vị trí của cô có chút gian nan, cô dứt khoát đứng lên, tiến đến bên cạnh Tại Tại để đi xem.
Thưởng thức được nửa ngày, cô lại nghiêm túc bình nói: “…… Có chút đau răng.”
Tại Tại: “……”
“Còn tạm đi, chẳng lẽ cậu không cảm thấy nó rất ngọt sao?” Cô nỗ lực biện giải cho tác phẩm của bản thân.
“Chính là bởi vì cảm thấy nó quá ngọt, cho nên mới cảm thấy đau răng đó.” Chương Đào nói một cách đương nhiên.
Tại Tại thỏa hiệp: “Được, cậu là nhất.”
Cái logic này không xấu.
Tầm mắt chuyển dời đến trước tờ giấy vẽ của cô.
Nền trắng ban đầu đã biến mất, ngược lại bị các loại màu sắc tươi ngọt của kẹo chiếm cứ, những viên kẹo ngọt ngào đầy bức tranh gần như vỡ tung ra, nhấn chìm cả người.
Đây là một tác phẩm thú vị, chỉ cần nhìn thôi đã có thể cảm nhận được niềm vui khi ăn nhiều kẹo và sự đau răng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-500.html.]
Có lẽ trẻ con sẽ thích bức tranh này hơn cả những nghệ thuật gia, bởi vì điều trong bức tranh sẽ mang lại niềm vui cho các bạn nhỏ, mà kiểu người giống như Chương Đào không có hứng thú nhiều với kẹo ngọt chỉ cảm thấy đau răng...
Nhưng không thể phủ nhận.
Đây là một tác phẩm ưu tú.
“Tớ cảm thấy cậu có thể lấy tác phẩm này đi dự thi được đó.” Chương Đào nghiêm túc kiến nghị.
“Không.” Tại Tại không chút nghĩ ngợi lắc đầu: “Đây là tranh sơn dầu, tớ muốn vẽ một bức tranh về đất nước này.”
Cô không chỉ muốn vẽ một bức tranh về non song đất nước này, còn muốn vẽ ra một bức sơn thủy họa rộng rãi đại khí, trong đó sẽ hoàn toàn vứt bỏ đi thứ mà cô am hiểu nhất- vẽ nhân vật, chỉ muốn vẽ tranh phong cảnh để thi đấu.
Đây là một thách thức rất lớn đối với bản thân Tại Tại.
Bởi vì cô đã chịu phải ảnh hưởng của Lan Ỷ, cảm thấy bản thân không thể luôn ở trong một phạm vi nhỏ hẹp như vậy được, cô cũng muốn tìm kiếm sự đột phá.
Biện pháp tốt nhất chính là chiến đấu với chính bản thân mình mà không phải là các nhân vật lớn hơn.
Tại Tại cho rằng, áp lực của cuộc thi vẽ tranh quốc tế này, có thể trở thành động lực để cô đột phá.
Đương nhiên, tiền đề là cô có thể khiêng được.
Chương Đào biết được chí hướng của Tại Tại, không có biện pháp trợ giúp cô bạn thân, chỉ có thể cổ vũ: “Cố lên, cậu nhất định có thể làm được.”
Tại Tại: “…… Cậu vẫn nên đừng khen tớ, đề tiếng Anh làm xong hết chưa?”
Tất cả mọi người trong phòng kí túc xá này đều phải thi được bằng tiếng anh cấp 4, nên không thể để cô bạn thân này làm mất đi hào khí của cả phòng được.
Chương Đào: “…… Còn chưa xong.”
Chẳng lẽ vừa rồi cô dám nói chính mình không có gì để nói, chẳng qua là do lười biếng sao?
Dưới ánh mắt khiển trách không tiếng động của Tại Tại, Chương Đào biết bản thân mình không dám, cho nên chỉ có thể xám xịt mà lăn về bàn tiếp tục vật vã với đống đề tiếng Anh này.
Đang ngồi ở cách vách Chương Đào, Tống Giảo vùi đầu nghiêm túc học tập thấy cô bạn này chật vật chạy về tới, hiểu rõ mà cười, cũng không chọc cô, chỉ lẳng lặng đẩy tập tài liệu vừa học xong lên trước mặt Chương Đào.
“Cảm ơn những tình yêu của tớ!”
Sau khi nhận được mảnh giấy ghi chú, Chương Đào quả thực muốn quỳ xuống trước mặt Tống Giảo hô to ba tiếng “Cảm tạ đại lão”.
Phải biết rằng, trong phòng kí túc xá này, ngoại trừ cô một học tra không hiểu trà trộn vào bằng cách nào, còn lại ba vị học bá kia, mà Tại Tại thì đã ở cấp bậc học thần rồi.
Vậy vấn đề đặt ra là.
Xin hỏi học tra ngoài ý muốn trà trộn vào trong đàn học bá, sẽ bị đối đãi như thế nào?
Chương Đào có thể dùng kinh nghiệm mấy nghìn năm trải qua nói cho mọi người biết, đó chính là bị ba vị cô giáo này ngày đêm giám sát học tập đưa cô vào khuôn khổ.
Tuy rằng nhờ thế mà thành tích học tập của cô cao hơn, còn nằm trong top mười của lớp, nhưng trong đó gian khổ phải trả giá, chỉ có thể khiến cô cảm thán một câu.
Ngày này…… Quả thực khó mà qua nổi a!
Chỗ tốt duy nhất chính là, cô có thể tùy thời mượn được những lưu ý của các vị học bá.