Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 501
Cập nhật lúc: 2024-10-23 13:47:04
Lượt xem: 15
Lại nói tiếp, học bá chính là học bá, ngay cả lưu ý học tập cũng hơn hẳn cả học tra như cô.
Thoạt nhìn rất vừa mắt, những điểm kiến thức bên trên rất rõ ràng và hữu ích, chỉ cần đọc kỹ, Chương Đào có thể cảm nhận được rất nhiều điểm mà trước đây cô không thể tìm ra, nên đã hoàn thành phần bài tập này một cách tốc biến.
Dường như vừa được đả thông hai mạch Nhâm Đốc, thật là thoải mái~.
Đang lúc nhóm bạn cùng phòng trầm mê với học tập, Tại Tại lại bất tri bất giác dừng lại động tác trong tay.
Cô đã bị mấy lời nói đó của Chương Đào dẫn động suy nghĩ, không khỏi lâm vào trầm tư.
Tham gia thi đấu quốc tế, rốt cuộc nên vẽ cái gì mới tốt?
Còn chưa kịp nghĩ ra một kết quả cụ thể gì, cô liền cảm thấy phía sau có một thân hình ấm áp đang cúi người áp sát vào cô.
“Chỗ này của cô có lỗi sai, hẳn là như vậy, sửa lại một chút, nó có thể sẽ hòa hợp hơn được một ít.” Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, làm tai của Tại Tại có chút phát ngứa.
Cô cố nén không duỗi tay đi gãi, còn nhỏ giọng nói giỡn: "Đây là khả năng bếp núc đặc biệt của chị dâu tương lai sao?"
Lan Ỷ rũ mắt, lông mi dài tinh tế lại cong vuốt che đi đôi mắt như đoạt hồn phách, có vẻ lười biếng mà vũ mị.
Cô đưa bàn tay mảnh mai như ngọc của mình lên, nhẹ niết vào cái má bánh bao của Tại Tại, cảm xúc mềm mại trơn bóng, lại nhéo thêm một chút, hoàn toàn không vì hành động của bản thân mà cảm thấy thẹn thùng, còn bằng phẳng đáp lại.
“Ừm, xem như là vậy đi.”
Vẻ đẹp quyến rũ sẽ không bị đánh bại bởi trò đùa nhỏ này từ người bạn cùng phòng.
Tại Tại: “……”
Cô biết lần này mình lại thua.
hất tay của Lan Ỷ ra, Tại Tại giương cái gương mặt phúng phính lên, cầm lấy cái xẻng nhỏ tiếp tục vẽ tranh.
Lan Ỷ đưa cằm dựa vào một bên trên đầu vai của Tại Tại, thưởng thức tranh của cô, đột nhiên, cô thấp giọng nói: “Đây là kẹo ai tặng cậu hửm? Ngọt như vậy?”
Động tác Tại Tại cứng đờ, suýt nữa vẽ sai.
Cô hoảng sợ đảo mắt một vòng, vừa sốt sắng vừa vội vàng giải thích: "Kẹo gì? Đừng nói nhảm, không có ai cho tớ kẹo hết."
Hoảng thì hoảng, nhưng Tại Tại chỉ đơn thuần sợ hãi anh ba nhà mình thông qua Lan Ỷ biết lần trước cô trộm kêu Cố Diệp Chu cho cô kẹo ăn, trên thực tế ánh mắt vẫn rất thanh chính.
Thấy thế, Lan Ỷ liền hiểu rõ.
Cô nhẹ nhàng nở một cười, tiếng nói độc đáo theo yết hầu đi lên, mang theo vài phần trêu chọc: “Xem ra bé con của phòng chúng ta vẫn chưa thông suốt được rồi.”
“Tớ đã trưởng thành, không phải là Bé con của cậu đâu nhé!”
Di chứng của nỗi ám ảnh về chiều cao, Tại Tại không thích người ta nói cô ' bé '.
Bởi vì ở trong quan niệm của cô, bé với lùn cũng giống nhau.
Thật ra Tại Tại cũng biết, chiều cao của mình so với chiều cao trung bình bây giờ cũng không tính là lùn, nhưng lại đối lập với mọi người xung quanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-501.html.]
Mấy con quái vật khổng lồ cao 1m8, 1m9 ở nhà cô thì không nói.
Trong ký túc xá, ấy thế mà cô vẫn là lùn nhất.
Ngay cả lùn thứ nhì- Tống giả cũng cao 166 cm, mà chỉ cao hơn Tại Tại 165cm, bạn nói việc này có tức người hay không?
Dù sao Tại Tại cũng vì thế mà buồn bực không ít thời gian.
Cho nên sau khi chiều cao của cô được định hình xong, chuyện này đã thành chấp niệm của cô, căn bản tiêu không được.
Trừ phi cô có thể cô còn có thể phát triển thêm lần nữa, lại cao thêm 5 cái centimet.
Đương nhiên đây là chuyện không có khả năng.
Tại Tại chán nản cúi đầu không muốn nói.
Thấy thế, Lan Ỷ có chút bất đắc dĩ: “Sao lớn như vậy rồi vẫn không chịu được chút đả kích này thế?”
“……” Tại Tại không muốn quan tâm tới người này nữa.
“Quốc khánh sắp tới rồi, chúng ta đi leo Vạn Lý Trường Thành đi.” Lan Ỷ cố ý cao giọng, cô cũng đang mời những người bạn cùng phòng khác.
Tống Giảo là người thứ nhất hưởng ứng: “Được đó.”
Chương Đào chậm một bước, bởi vì cô còn đang chật vật với đống đề: “Cái kia, có thể mang theo người nhà không?”
Nháy mắt, tầm mắt toàn ký túc xá đều tập trung ở trên người Chương Đào.
Ngay cả Tại Tại cũng gác cái xẻng nhỏ xuống, dùng ánh mắt nghiêm túc ‘ thẳng thắn từ khoan, kháng cự từ nghiêm ’ chăm chú nhìn Chương Đào: “Thành thật khai báo, cậu bắt đầu trộm có người yêu từ bao giở hửm?”
“Đúng vậy, thành thật khai báo!”
Liền Tống Giảo một em gái mềm mại đã đưa tay chống nạnh, biểu hiện ra một bộ dáng rất là nghiêm khắc đủ có thể thấy chuyện này nghiêm trọng đến nhường nào.
Lan Ỷ tuy không nói chuyện, nhưng ánh mắt kia cũng không từ trên người Chương Đào rời đi.
Chương Đào trừu trừu khóe miệng, vô ngữ nói: “Các cậu định dùng hình bắt tớ khai đó à.”
“Nhanh lên khai báo đi, không được nói sang chuyện khác.”
Nhóm người Tại Tại không dễ dàng bị Chương Đào lừa đâu.
Mưu kế thất bại, Chương Đào chỉ có thể nhận mệnh mà trả lời: “Việc này tớ đã từng nói qua trước đó rồi, là chuyện đó…… thật ra…… Tớ……”
Rối rắm nửa ngày, Chương Đào cũng không biết nên nói như thế nào, phiền não gãi rối hết đầu, dứt khoát bất chấp tất cả lớn tiếng nói: “Lão nương có một người đàn ông thích từ nhỏ, nhưng bởi vì bản thân qúa nhát gan, hơn nữa cũng không xác định được tâm ý của người kia, nên vẫn luôn yêu thầm mười mấy năm, vào trước khi kì nghỉ hè kia kết thúc, tớ có gặp anh ấy một lần, sau đó cùng nhau uống có mấy ly, não nhất thời bị cồn làm cho điên khùng, nên tóm lấy người, mạnh mẽ thông báo, kết quả không ngờ rằng lại được! Hiện tại, lão nương cũng là người có bạn trai rồi!”
Nói một đoạn dài như vậy mà không ngừng thở một hơi, , mệt đến mức Chương Đào phải thở dốc.
Mà nhóm người Tại Tại lại kinh ngạc cảm thán mà trợn to mắt, một bên vừa vỗ tay tán thưởng cho cô nàng vừa cất tiếng "Ồ ồ ồ ..." giống như gà gáy sáng.
"Quả nhiên là quả đào của chúng ta, làm tốt lắm!"
"Chỉ một từ thôi, tuyệt vời!"