Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 502
Cập nhật lúc: 2024-10-23 13:54:04
Lượt xem: 20
Xét thấy Chương Đào tỏ tình một cách bưu hãn như vậy, cho nên nhóm người Tại Tại các nhất trí quyết định buông tha cho cô bạn này, không truy cứu tội dám giấu diếm chuyện này lâu như vậy.
Một bên tuyên bố như vậy, một bên Tại Tại lén nhìn sang Lan Ỷ một cái.
Lan Ỷ bình tĩnh nhìn lại.
Tình huống của cô thì không giống với Chương Đào, người ta thì đã xác định quan hệ, bên này của cô còn không có tiến triển gì đâu.
Chủ yếu là do sau khi người nào đó uống say, khóc lóc hoa lê dính hạt mưa lôi kéo tay áo của cô, đáng thương vô cùng cầu xin cô cho một cơ hội theo đuổi, thì bây giờ lại không quan tâm gì tới cô, chỉ mải quan tâm tới bộ phim của bản thân.
Mặt còn chả thấy được nói chi đến chuyện bồi dưỡng tình cảm để xác định mối quan hệ chứ!
Nhưng Lan Ỷ cũng có thể hiểu, dù sao thì anh ấy cũng là vị bận cho sự nghiệp, cho nên cô cũng không thể oán giận cái gì, chỉ là có một chút không dễ chịu.
Nhận thấy được sự khác thường của Lan Ỷ, Tại Tại theo bản năng mở đọc Tâm Thuật: “……”
Cô đang suy xét có nên trộm đi gọi điện mật báo cho anh ba về chuyện của chị dâu không.
Nếu mà không nhanh lộ mặt, thì anh sắp mất vợ rồi đó.
Nhạy bén chú ý tới điều gì.
Lan Ỷ quay mặt lại, vừa lúc bắt giữ được đôi mắt nhỏ hoảng loạn của Tại Tại, cô nở một nụ cười nhẹ nhàng, môi đỏ mở ra, làm miệng hình.
‘ không được nói. ’
Làm gì có đạo lý khi theo đuổi con gái lại để em gái hỗ trợ, muốn tới thì phải để Ninh Hiên tự mình hiểu ra mà tới.
Bỏ đi.
Anh ba à, không phải là do em gái không giúp anh, mà là cô vợ tương lai của anh quá mạnh mẽ, anh vẫn nên tự cầu phúc đi.
Tại Tại xem và hiểu ý tứ của Lan Ỷ nên đem miệng mình che lại, ý bảo bản thân sẽ không trộm báo tin cho anh ba biết.
Thấy thế, Lan Ỷ vừa lòng dời tầm mắt đi.
Cuối cùng Chương Đào cũng xin được phiếu cho người nhà đi cùng.
Khó có khi được một lần nghỉ, đôi tình nhân có tình cảm gắn bó như keo sơn này, hận không thể mỗi phút mỗi giây đều dính bên nhau, làm bạn thân sao các cô có thể không biết xấu hổ mà tách đôi này ra.
Thời gian rất nhanh đến ngày nghỉ đầu tiên của Lễ Quốc Khánh.
Từ sáng sớm Tại Tại đã bò khỏi giường, mặc chiếc váy hoa mà Bạch Hinh tặng thích hợp đi chơi, trang điểm nhẹ cho mình, đeo một chiếc túi nhỏ trên lưng rồi vui vẻ chạy xuống lầu.
Mới chạy được nửa đường, cô đã bị một thứ đồ vật không rõ ngã ở trên thang lầu làm cho hoảng sợ.
“What! Trời ơi! Đây là thứ quỷ gì vậy! ”
“Anh không phải quỷ, là người……”
Cái đống không rõ là gì kia ngẩng đầu, đưa một cánh tay lên một cách run rẩy, phát ra một tiếng không khác gì với tiếng khóc than của quỷ: “Thật đói a ~”
“Ba ba mẹ ơi cứu mạng a ——!”
Tại Tại nhịn không được thét chói tai ra tiếng.
Mười phút sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-502.html.]
Tóc trên đầu rối bời xời y như một khất cái, toàn thân chật vật bất kham, dưới mắt là hai quầng thâm cực lớn, biểu tình Ninh Hiên tiều tụy còng lưng, ghé vào trên bàn cơm, điên cuồng cho mì sợi vào trong miệng.
Động tác hít mì như vũ bão đó đã làm mọi người trong bàn ăn choáng váng.
Bà cụ Ninh đau lòng cháu trai nhỏ mà không ngừng kẹp thịt vào trong bát cho anh, một bên gắp thịt một bên hỏi: “Cháu làm cái gì vậy? Sao lại để bản thân thành cái dạng này?”
Ninh Hiên nuốt nốt ngụm mì cuối cùng xuống, đặt cái bát tô xuống trước mặt, thở phào nhẹ nhõm: “Cũng không làm gì, cháu chỉ ở trong phòng biên tập, sửa sang lại kịch bản ba ngày ba đêm rồi chưa ngủ thôi ạ.”
Cho nên cái dáng vẻ như kiểu ba ngày chưa ăn cơm, thậm chí còn khả năng ba ngày cũng chưa chợp mắt này của anh là do đó hả.
Khó trách có thể biến thành như vậy.
Vừa nghe con trai nhỏ nói như vậy, Tô Hân Nghiên cũng đau lòng.
“Công việc có thể chưa làm xong, thì vẫn có thể làm vào lúc khác được, đừng luôn cho rằng con còn trẻ thì con có thể tùy tiện không để ý gì tới sức khỏe, chờ khi về già con sẽ cảm thấy hối hận.”
Một bên nói con trai, Tô Hân Nghiên một bên nói về chính mình.
Lúc tuổi trẻ không biết trân trọng sức khỏe, dẫn tới hiện tại đã có tuổi rồi, cột sống thắt lưng luôn có vấn đề.
Chồng cô cũng giống vậy.
Vết thương ở chân năm đó nhìn thì có vẻ tốt, nhưng trên thực tế mỗi khi trái gió trở trời, thì sẽ mắc phải bệnh phong thấp, vô cùng đau đớn, mà cũng chỉ có thể tự kìm nén, sợ làm người trong nhà lo lắng.
Cho nên Tô Hân Nghiên cũng không nguyện ý để bọn nhỏ đi vào lốp xe đổ của hai vợ chồng cô, vội làm việc có thể, nhưng cũng phải biết trân trọng bản thân.
Ninh Hiên được mẹ nhắc mãi nên vẫn luôn gật đầu.
Nhìn như đang đáp lại, thật ra……
Anh đang gáy khò khò rồi.
Tại Tại nhỏ giọng nhắc nhở: “Mẹ, anh trai con ngủ rồi.”
Tô Hân Nghiên: “……”
Thôi, vấn đề này để sau rồi nói, hiện tại cứ để cho thằng ba nghỉ ngơi đã.
Liếc mắt nhìn chồng một cái, Ninh Viễn Hàng hiểu ý.
Đứng dậy khiêng con trai nhỏ vào trong phòng, cho tên này lên lầu đi ngủ.
Đàn ông làm việc luôn có chút sơ ý.
Ninh Viễn Hàng dứt khoát lưu loát ném thẳng con trai đang bẩn, hôi lên trên giường, ngay cả chăn cũng không thèm đắp, trực tiếp vỗ vỗ cho hết bụi xong quay đầu, trở về báo cáo kết quả.
Còn may thay Tô Hân Nghiên không yên tâm nên lên lầu kiểm tra lại, phát hiện ra kiệt tác của chồng, tức giận đến mức trực tiếp lao ra muốn mắng anh một đống.
Nhưng hôm nay Ninh Viễn Hàng được nghỉ, sớm đã hẹn với lão bằng hữu ra ngoài câu cá, hiện tại không có ở nhà.
Cho nên không tìm thấy mục tiêu, Tô Hân Nghiên chỉ có thể đi vòng trở về, cởi giày và tất ra giúp con trai, lại đắp chăn lên, sau đó mới ra cửa rời đi.
Lau người thì cô không tiện, rốt cuộc con trai đã trưởng thành, có một số việc yêu cầu phải kiêng dè.
Hơn nữa cô cũng đã hẹn mấy chị em đi dạo phố rồi đi spa làm đẹp, nên rất vội vã.
Không biết sau khi tỉnh ngủ, Ninh Hiên phát hiện bản thân thối hoắc nằm ở trong chăn sẽ có cảm tưởng gì nhỉ.
Dù sao hiện tại trong Ninh gia ngoại trừ anh, tất cả mọi người đều đi ra ngoài tự tìm việc vui chơi, cũng căn bản không ai để ý đến anh cả.