Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 581
Cập nhật lúc: 2024-10-25 17:03:04
Lượt xem: 17
Dù sao thì sau khi kết thúc hôn lễ, bọn họ muốn nghỉ ngơi như thế nào thì nghỉ ngơi, mệt mỏi chỉ là chuyện trong ngày.
“A, 5 giờ 40, chúng ta nhanh đi thôi!”
Tô Hân Nghiên liếc mắt nhìn thời gian, nhanh chóng đứng dậy thúc giục người khác nhanh lên, bà vội vàng thu dọn túi xách, lôi kéo chồng lái xe ra khỏi cửa.
Tại Tại nghe thấy mẹ thúc giục, trực tiếp lau miệng rồi đi theo anh trai mình ra ngoài.
Lúc này, tất cả xe của nhà họ Ninh đều đã chỉnh tề như xe cưới, xếp hàng ngay ngắn đậu trước cửa nhà họ Ninh, chuẩn bị đi đón dâu.
Mà đội ngũ đi đón dâu lại không chỉ mỗi người Ninh gia.
Còn có một ít anh em tốt của Ninh Hàn, trong đó liền bao gồm cả Quý Tử Nhiên và Cố Diệp Chu.
Cố Diệp Chu thì thật ra không thân với Ninh Hàn lắm, anh chỉ là bạn thân của Ninh Hàng và Ninh Hiên, chỉ là hai nhà Cố Ninh là hàng xóm với nhau, giao tình thâm, cho nên cũng được mời tham dự, mà anh lại có xe, thuận tiện bị bắt đi làm tài xế đứng sở trong hàng ngũ đón dâu.
Tại Tại vốn dĩ muốn ngồi cùng với Cố Diệp Chu, nhưng còn chưa kịp lên xe, đã bị anh cả cô lôi vào trong cùng đi với anh, ý bảo cô đi cùng.
Không dám ở trước mặt anh cả lỗ mãng, Tại Tại chỉ có thể tiếc nuối mà nhìn Cố Diệp Chu một cái, sau đó ngoan ngoãn lên xe của anh cả.
Trong xe chỉ có mỗi hai anh em, không khí vô tình có chút yên lặng.
Tại Tại không chịu được bầu không khí này, bắt đầu tìm đề tài nói chuyện.
“Anh cả, anh có khẩn trương không?”
“Còn tạm.”
Đó chính là khẩn trương.
Tự giác tìm được nguyên nhân anh cả tự nhiên trầm mặc, Tại Tại hơi hơi thả lỏng lại, dựa vào ghế, một bên đưa tay chống má nhàn nhạt nhìn cảnh vật đang chuyển động nhanh ngoài cửa sổ, một bên lải nhải mà nói: “Thật ra thì chị Bạch cũng khẩn trương đó, tối hôm qua lúc em đi đến chỗ của chị ấy, nhìn thấy chị ấy vẫn chưa ngủ, cứ đi tới đi lui ở trong phòng, nhưng mà sau khi em đưa bó hoa và tấm card kia cho chị ấy, thì chị ấy tốt hơn rồi.”
Nghe thấy em gái nói về Bạch Hinh, Ninh Hàn khẽ quay đầu lại, làm dáng như đang chăm chú lắng nghe.
“Sau đó cô ấy có nghỉ ngơi thật tốt không?” Vẫn không nhịn được hỏi.
“Không biết, em không nhìn thấy, hẳn là có đi, có lẽ có bó hoa cùng với tấm card kia của anh làm bạn, chị Bạch có khi còn mơ một giấc mơ đẹp nữa đó.”
Tại Tại nghịch ngợm mà nói giỡn với anh cả cô.
Nhưng Ninh Hàn lại không cười, chỉ là ý vị không rõ mà nói lại: “Tối hôm qua em cũng có một giấc mộng đẹp đi.”
“Thật ra thì không có, tối hôm qua em không mơ thấy gì cả, một giấc ngủ đến sáng dậy.” Tại Tại ngây ngốc căn bản không nghe ra anh cả cô đang ý chỉ cái gì, còn thành thật trả lời .
Thấy cô còn chưa nhận ra gì, Ninh Hàn liền ngừng nói.
Thời gian bây giờ eo hẹp không tiện nói chuyện này với em gái một cách rõ ràng, anh sẽ nói hết mọi chuyện khi vợ chồng anh đi tuần trăng mật về.
Hy vọng đến lúc đó em gái có thể thành thật khai báo.
Tại Tại không hề hay biết bản thân sắp gặp phải đại nạn còn đang nghiêng đầu ngắm phong cảnh, chỉ là nhất thời cảm thấy có chút lạnh cả sống lưng.
Chút lạnh lẽo này tới cũng nhanh, đi đến lại càng mau, căn bản không cho cô thời gian phản ứng, cho nên chuyện này đã bị Tại Tại bỏ qua.
Khi đoàn xe cưới đến Bạch gia, vừa lúc 5 giờ 58, kém hai phút nữa là đến 6 giờ.
Thân là chú rể, lại là nhân vật quan trọng nhất của ngày hôm nay, Ninh Hàn dẫn đầu xuống xe, đưa theo cả một đại quân hùng hậu đi đón dâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-581.html.]
Nhưng thân thích bên nhà gái lại không để anh có thể đi vào dễ dàng như vậy.
“Ai ai ai, chú rể đang muốn vào cửa, có phải nên có cái gì đó không nhỉ?” Dẫn đầu là một người trẻ tuổi xa lạ cười chà sát hai ngón tay nhìn Ninh Hàn , ý tứ kia rất rõ ràng, cho lì xì.
Tô Hân Nghiên đã sớm chuẩn bị lì xì cho việc đón dâu.
Trong đó phần lớn đều nhét vào trong túi xách của Tại Tại.
Vừa nghe thấy người đối diện bắt đầu muốn bao lì xì, cô lập tức lấy ra một chồng bao lì xì, bắt đầu phát cho từng người.
Một bên phát một bên còn nói mãi: “Đại cát đại lợi, giơ cao đánh khẽ, đại cát đại lợi……”
Những lời này căn bản là không có người dạy Tại Tại, là cô tự nghĩ ra rồi thêm vào.
Tất cả mọi người bị câu này của cô làm cho cười vang, trong đó phần nhiều người thấy bao lì xì khá dày định rút lui, không định ở lại làm khó Ninh Hàn nữa.
Nhưng có rất nhiều người ham chơi, vẫn ở lại, đưa ra đề cho Ninh Hàn giải.
Đương nhiên, bọn họ đã sớm bị dặn dò qua, biết không thể làm loạn quá, cho nên đều khống chế ở một mức độ thích hợp, trên cơ bản thì chỉ bắt Ninh Hàn nói mấy câu âu yếm với Bạch Hinh, hoặc là một vài trò chơi nhỏ mà thôi.
Trò chơi nhỏ rất đơn giản, Ninh Hàn nhẹ nhàng động não là đã hoàn thành.
Mà khi mọi người cho rằng nói mấy câu âu yếm là khó nhất, thì người này ngược lại nói rất trôi chảy.
Kết quả cũng chưa tốn bao lâu, đoàn người bọn họ đã thuận lợi mà tiến vào Bạch gia, gặp được cô dâu.
Bạch Hinh đã thay đồ.
Cô mặc chiếc váy cưới màu đỏ tươi của Trung Quốc, đầu đội mũ trang của cô dâu làm bằng vàng đính thêm hồng ngọc, trông vô cùng quý khí và sang trọng, trang điểm tinh xảo.
Trực tiếp khiến cho Ninh Hàn xem đến ngây người.
Khi cô dâu và chú rể đối diện nhau, có thể đồng thời từ trong mắt đối phương nhìn ra tình yêu và niềm vui trong mắt nhau..
Bị ánh mắt sáng quắc của chồng nhìn thẳng, Bạch Hinh nhịn không được thẹn thùng mà cúi đầu xuống, mà Ninh Hàn lại còn nhoẻn miệng cười một cách ngốc nghếch, đi nhanh về phía cô.
“Vợ yêu, anh tới đón em.”
Những lời này anh hoàn toàn không khống chế âm lượng, một khi nói ra khỏi miệng, lập tức nghênh đón mãn đường reo hò.
“Oa ——!”
“Đi đi đi, đang hò reo làm gì hả.”
Quý Tử Nhiên thân là anh em tốt, mà anh em tốt phải phát huy tác dụng vào những lúc như thế này.
Anh cất bước đứng ra, giúp đỡ người anh em ổn định toàn trường trật tự.
“Chú rể tìm xem đi, nhìn xem giày của cô dâu đang bị giấu ở nơi nào, chỉ có tìm được giày mới có thể được mang cô dâu đi thôi nhé.” Một vị phù dâu bên Bạch Hinh ồn ào nói.
Cô là bạn thân của Bạch Hinh, có quan hệ rất tốt với, cho nên có trách nghiệm lên thông báo việc này.
Bạch Hinh hiện tại đang không đi giày mà ngồi ở trên giường, mà giày cũng nhất định giấu ở một nơi dễ tìm được.
Ánh mắt Ninh Hàn ở trong phòng quét một vòng.
Không có gì bất ngờ xảy ra mà, không thể tìm được một vật nào có hình thể tương tự với chiếc giày.